Chương trước
Chương sau
Trong đầu Trương Thanh Vân luôn nghĩ rằng sẽ đến gặp tư lệnh viên Liêu Vĩnh Tường, hoặc có thể là lãnh đạo khác, mãi đến khi gặp mặt thì hắn mới chấn động, thì ra Triệu Sơn Đông. Triệu Sơn Đông xuống rèn luyện ở Hoa Đông sao? Sao trước nay không nhận được tin tức gì? Trong lòng Trương Thanh Vân không khỏi có trăm mối suy nghĩ.
Hôm nay Cảng Thành có ba người đến gặp mặt Triệu Sơn Đông, ngoài Trương Thanh Vân và Thái Khánh Phong thì một người là tư lệnh viên phân khu Cảng Thành, Triệu Sơn Đông đồng thời gặp mặt ba người.
Khi Trương Thanh Vân nghe thấy Thái Khánh Phong gọi Triệu Sơn Đông là Triệu chính ủy thì trong lòng chợt có thêm ý nghĩ. Chính ủy quân khu tỉnh Hoa Đông, là cán bộ quân đội cấp bộ, xem xét thì thấy quân hàm của Triệu Sơn Đông cũng phù hợp, xem ra người này quả nhiên đến Hoa Đông nhận chức.
Hôm nay Triệu Sơn Đông mặc quân phục, thân hình như gầy gò hơn, nhìn qua lại càng cao lớn. Nếu nói thật ra thì vóc dáng đàn ông Triệu gia đều rất có khí chất, nhưng Triệu Sơn Đông lại có mười phần cao nhã, là một tướng quân trung niên khá anh tuấn.
Trước đây Trương Thanh Vân rất ít tiếp xúc với Triệu Sơn Đông, mà vài lần tiếp xúc trước đó cũng không quá vui sướng. Triệu Sơn Đông là nhị ca trong thế hệ thứ ba ở Triệu gia, gần đây bất hòa với Triệu Truyền. Trước kia trong nhóm người muốn áp dụng chính sách nặng tay với Trương Thanh Vân ở Triệu gia thì Triệu Sơn Đông là kẻ đứng đầu.
Trương Thanh Vân cũng là người có mười phần khí độ cao ngạo, Triệu Sơn Đông đã có thái độ như vậy thì hắn cũng không dán mặt lên mông người ta. Vì vậy tuy nói hai người có quan hệ thân thích nhưng quan hệ không mạnh hơn người ngoài, thậm chí còn không bằng.
- Chào thủ trưởng!
Thái Khánh Phong nói, đáng lý ra Trương Thanh Vân đi trước và chào hỏi trước, nhưng Trương Thanh Vân lại không nói một lời, vì vậy mà Thái Khánh Phong đành phải mở miệng để đánh tan bầu không khí xấu hổ.
Triệu Sơn Đông đối mặt với Trương Thanh Vân, hắn không quan tâm đến Thái Khánh Phong, một lúc lâu sau Triệu Sơn Đông mới cất cao giọng nói:
- Thế nào? Thanh Vân, kỳ quái khi thấy tôi ở đây sao? Hay là cảm thấy tôi không thể gánh vác được trọng trách chính ủy quân khu Hoa Đông?
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Có chút kỳ quái, Hoa Đông là tuyến ngoài, tổ chức có thể đưa anh xuống đây rèn luyện thì tương lai vô hạn.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa vươn tay ra, Triệu Sơn Đông cũng không quan tâm đến mức độ lễ phép của Trương Thanh Vân, hai người bắt tay nhau thật chặt.
Thái Khánh Phong ở bên cạnh cũng kinh ngạc khó hiểu, hắn đã thấy chủ tịch Trương rất quen thuộc với chính ủy Triệu mới đến nhận chức. Nếu xét theo cấp bậc thì Trương Thanh Vân rõ ràng thấp hơn Triệu Sơn Đông, nhưng hai người nói chuyện rất tùy ý, hai bên đều tỏ ra thiếu quan điểm cấp trên cấp dưới, như vậy quan hệ là không tầm thường.
- Thanh Vân, nghe nói cậu gặp tai nạn xe, rốt cuộc là có chuyện gì? Điều này làm lòng người bàng hoàng, tôi đến Hoa Đông thì nhận được tin, vì thế mới đến Cảng Thành, thuận tiện cũng thị sát phân khu Cảng Thành.
Triệu Sơn Đông nói.
Triệu Sơn Đông nói như vậy rõ ràng đã nể mặt Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân gặp chuyện không may thì hắn làm chính ủy quân khu đến thị sát Cảng Thành càng thêm thuận tiện. Lời này chỉ Triệu Sơn Đông mới dám nói, nếu là người khác thì sợ rằng sẽ bị lên án.
- Nhị ca, việc này mười phần là ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng đâu có mặt trong xe, mọi người cứ làm lớn chuyện lên mà thôi.
Trương Thanh Vân nói, hắn gọi Triệu Sơn Đông bằng anh, quan hệ giữa cả hai chợt kéo lại gần.
Triệu Sơn Đông rời khỏi thủ đô, bây giờ đứng trên đất Hoa Đông, hắn đã không còn kiêu ngạo như xưa, nói chuyện hòa ái hơn rất nhiều. Trương Thanh Vân cũng là người thích mềm hơn thích cứng, Triệu Sơn Đông đã khách khí thì hắn cũng bánh ít đi bánh quy lại, nói cho người ngoài biết cả hai có quan hệ anh em.
- Thanh Vân!
Triệu Sơn Đông nhíu mày nói:
- Không cần có kết luận quá sớm, phương diện an toàn luôn cảnh giác thì rất tốt, cậu cần phải cố gắng kết hợp với các ban ngành để điều tra, nhất định phải làm cho chân tướng sự việc được rõ ràng.
Triệu Sơn Đông nói đến đây thì ngưng lại một chút rồi nói.
- Trước khi sự việc còn chưa được định tính thì không thể phớt lờ sự an toàn của cậu, tôi đích thân đến đây thì cậu cũng đừng nên trách. Đây cũng là những gì mà Tứ thúc căn dặn, cậu và tôi đều là vãn bối, cũng không thể bỏ qua sự quan tâm của trưởng bối.
Triệu Sơn Đông nói xong thì cười ha hả, hắn sảng khoái buông tay Trương Thanh Vân. Hắn cười to làm cả căn phòng bị bao phủ trong tiếng cười, người nghe cảm thấy tinh thần dâng lên giống như bất cứ lúc nào cũng bị ảnh hưởng.
Thái Khánh Phong ở bên cạnh vừa xấu hổ lại vừa khiếp sợ, Trương Thanh Vân và Triệu Sơn Đông nói chuyện với nhau không chút cấm kỵ, có nhiều chổ Thái Khánh Phong nghe mà không hiểu. Nhưng hắn nghe chính miệng Trương Thanh Vân gọi Triệu Sơn Đông là nhị ca, mặt khác chính ủy Triệu lại nhắc đến Tứ thúc, những nút thắt quan hệ này làm người ta lần không ra.
Trương Thanh Vân và Triệu Sơn Đông có hai họ khác nhau, Thái Khánh Phong phán đoán Trương Thanh Vân gọi Triệu Sơn Đông là Nhị ca có lẽ là theo chân người khác, nhưng xưng hô với chính ủy Triệu như vậy thì bối cảnh của đối phương phải rất quan trọng. Có rất nhiều người biết bối cảnh của Triệu Sơn Đông, dù sao danh tiếng của Triệu tướng quân cũng là rất lớn, uy danh hiển hách, mà trong quân đội có sĩ quan họ Triệu, mọi người nhiều ít gì cũng nghĩ theo chiều hướng như vậy.
So với Triệu Sơn Đông thì bối cảnh của Trương Thanh Vân bí ẩn hơn rất nhiều, Trương Thanh Vân không có bí mật ở thủ đô, nhưng số người biết về Trương Thanh Vân ở Hoa Đông lại rất ít, ít nhất thì Thái Khánh Phong cũng không biết gì. Trương Thanh Vân và Triệu Sơn Đông hàn huyên hơn mười phút, sau đó Triệu Sơn Đông mới nhàn nhạt bắt tay với Thái Khánh Phong, vẻ mặt khá thận trọng. Không đợi Thái Khánh Phong kịp nói hết lời thăm hỏi thì Triệu Sơn Đông đả đổ ập xuống truy hỏi về tình hình tai nạn xe cộ.
Trong lòng Thái Khánh Phong cực kỳ bực tức, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện nào khác. Hắn bắt buộc phải làm công tác báo cáo với lãnh đạo, trong lòng khá ngột ngạt.
Triệu Sơn Đông giống như cố ý không nể mặt Thái Khánh Phong, khi Thái Khánh Phong còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị hắn cắt ngang, hắn nói:
- Được rồi, được rồi, tôi đã nghe rõ, không cần phải nói ra những lời như vậy. Nhân mạng là quan trọng, anh muốn dùng những lời qua loa như vậy để vượt mặt kiểm tra sao?
Triệu Sơn Đông hì một tiếng rồi nói:
- Tôi thấy trị an ở Cảng Thành các anh cũng có vấn đề, đây là địa phương chúng tôi đóng quân, chúng tôi có trách nhiệm. Nếu các anh không thực hiện nghiêm túc thì chúng tôi có vài chục ngàn quân vác súng hỗ trợ.
- Ầm!
Triệu Sơn Đông vỗ mạnh lên bàn, một âm thanh rất lớn vang lên, đám người trong phòng đều trở tay không kịp, cảm thấy trái tim như bị ai bóp, cực kỳ kinh hoàng. Nhưng Triệu Sơn Đông giống như không phát hiện ra điều này, hắn nói:
- Tôi còn không tin có kẻ dám làm loạn, vài chục ngàn quân nhân cũng chẳng phải ngồi không.
Triệu Sơn Đông phát tiết như vậy làm đám người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy lời nói của chính ủy Triệu có hương vị không đúng, ngôn ngữ quá bá đạo. Điều này làm Trương Thanh Vân nghĩ đến Trình Giảo Kim, chỉ có những kẻ quê mùa trị binh mới có phong cách như vậy.
Nhưng Triệu Sơn Đông không phải kẻ quê mùa, hắn nói ra những lời như vậy là một thủ đoạn tạo áp lực, chẳng qua chỉ giả vờ hồ đồ mà ép vấn đề thôi, tất nhiên mục đích là dạy bảo Thái Khánh Phong, và phương diện khác tỏ vẻ ủng hộ Trương Thanh Vân. Hắn muốn đưa ra một tín hiệu cho người Hoa Đông, để đám người muốn gây bất lợi cho Trương Thanh Vân phải xem xét hậu quả, để cho bọn đạo chích phải kinh hoàng.
Triệu Sơn Đông làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì thì khó nói, nhưng qua trọng là thái độ. Đúng như lời của Triệu Sơn Đông, bây giờ tương lai của Trương Thanh Vân được xem trọng, bây giờ Triệu gia giúp Trương Thanh Vân, ngày sau phải kiếm được chút lợi. Từ xưa người ta đã chú ý giúp nhau trong hoạn nạn, bây giờ Trương Thanh Vân có địa vị vững chắc ở Cảng Thành, nhưng lần này lại gặp phải một sự cố quan trọng.
Nếu xem xét vào tình hình tiến triển trước mắt thì đã đến thời điểm quan trọng để quyết định thắng bại, cuối cùng tỉnh ủy cũng phải định luận về hạng mục xây dựng thành phố mới của Cảng Thành. Trước khi định luận này được đưa ra thì cũng là thời điểm hai bên giao chiến rất ác liệt, Triệu Sơn Đông lúc này ra tay rất đúng lúc, rất trực tiếp, chính thức ủng hộ Trương Thanh Vân.
Người đã gặp xong, cũng đã mắng xong, cũng đã qua thời gian cơm trưa. Triệu Sơn Đông cũng không muốn nuốt lời, hắn mở tiệc chiêu đãi ba đồng chí. Nhưng sau khi trải qua tình cảnh vừa rồi thì ba người khách khó thể nói gì hơn, bữa cơm được ăn rất qua loa.
Khi dùng cơm thì vẻ mặt Thái Khánh Phong cực kỳ khó coi, hắn đường đường là bí thư tư pháp, cục trưởng cục công an Cảng Thành, bình thường là nhân vật hô phong hoán vũ, nào đã phải nuốt cục tức lớn như vậy? Nhưng trở ngại chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, hắn không thể chống đối Triệu Sơn Đông.
Nhưng trong lòng Thái Khánh Phong đã mơ hồ chôn vùi một hạt giống nguy hiểm, hắn rõ ràng khoảng thời gian này là cực kỳ quan trọng, tuy Trương Thanh Vân hùng hổ nhưng cũng chưa nhất định chiếm thượng phong.
Đồng thời khoảng thời gian gần đây Trương Thanh Vân đắc tội với quá nhiều người, trong suy nghĩ của Thái Khánh Phong thì chỉ cần liên hợp đám người kia lại, nhất định sẽ tạo ra uy hiếp cực lớn cho Trương Thanh Vân.
- Bí thư Thái, tôi và anh cạn ly nhé?
Trương Thanh Vân quay đầu nói với Thái Khánh Phong, hôm nay mọi người uống rượu đỏ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Thái Khánh Phong có chút sững sốt, ý nghĩ trong đầu là từ chối, nhưng khi thấy vẻ mặt như cười như không của Trương Thanh Vân, hắn thấy đối phương còn trẻ, nếu đặt ở địa phương khác thì chỉ là một thanh niên mà thôi.
Nhưng thực tế Trương Thanh Vân giống như luôn tính trước, giống như tất cả đều được nắm chắc trong tay. Thái Khánh Phong cũng là người tâm cao khí ngạo, hắn nào muốn thua đối thủ? Vì vậy hắn cụng ly với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Đã sớm nghe nói tửu lượng của bí thư cực kỳ cao sâu, có lẽ chút rượu đỏ này cũng chảng đáng là gì. Nhưng uống rượu thường giải bày tình cảm, ngược lại cũng không sao, chúng ta cạn chén là được.
Nói xong, Thái Khánh Phong uống một hơi cạn sạch.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn biết trong lòng đối phương đang mắc nghẹn, khi định mở miệng thì Thái Khánh Phong đã nói:
- Quân tử uống rượu, Trương Dực Đức* hào sảng nhưng Hoàng Công Phúc** lại xảo trá, mời chủ tịch Trương.
(*: Trương Phi, **: Hoàng Công Phúc là cựu thần ba đời bên Đông Ngô, bị Chu Du đánh mà chạy sang bên Tào Tháo, mưu mô xảo trá)
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn biết mình làm hay thành dở. Thái Khánh Phong đang đi đến điểm đen, Hoàng Công Phúc chính là một người biết nhẫn nhục, Thái Khánh Phong đang ở trong bóng tối trào phúng tai nạn xe của mình, đúng là không quang minh lỗi lạc gì.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân, hắn cũng uống cạn ly rượu. Đáng lý ra tình cảnh sẽ là thưởng thức rượu, nhưng Thái Khánh Phong nói như vậy thì chẳng khác nào đốt đàn nấu hạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.