Nhuận Uyên híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, đối phương nói như vậy cũng nằm trong dự đoán của lão. Cán bộ trẻ dù sao cũng là cán bộ trẻ, dễ kích động, khi thấy những lời như vậy thì không thoải mái sao? Không biết rằng sự việc gì mới được bắt đầu thì luôn có nửa khen nửa chê, nếu muốn xem xét tính chính xác thì chỉ có thời gian mới làm cho đám quạ đen kia ngậm mỏ lại được. - Thanh Vân, hôm nay tôi gọi cậu đến cũng là đàm luận về chuyện này, thái độ của tôi và của mọi người không nên bị những thứ này làm ảnh hưởng, thị ủy kiên quyết ủng hộ công tác của mọi người. Tôi nghe nói bây giờ trong thành phố cũng có nhiều người bàn tán về vấn đề này, chúng ta cần phải kiểm tra nghiêm khắc. Nhuận Uyên nói, lão nói đến đây thì giọng điệu chậm dần xuống, sau đó lại tiếp tục: - Thanh Vân, cậu không cần phải có tư tưởng gánh nặng, nên chăm chỉ làm việc, chỉ cần chúng ta đoàn kết thì những người khác có nói gì cũng đâu ảnh hưởng được? - Vâng, cám ơn bí thư! Trương Thanh Vân biết bên ngoài có nhiều lời đồn đãi, nhưng hắn căn bản không có tư tưởng gánh nặng. Nhuận Uyên ra vẻ ta đây, ý tứ đã rất rõ, ám chỉ Trương Thanh Vân có thể thành công là nhờ lão đứng che chắn và đưa đẩy, đây không phải đang tỏ ý lôi kéo sao? Trương Thanh Vân đối mặt với tâm tư như vậy của Nhuận Uyên cũng không mở miệng phá hoại. Bây giờ tư tưởng của hắn đã rất rõ ràng, đó chính là không thể đắc tội với Nhuận Uyên và Xa Vĩ, nhưng ai cũng có nhược điểm, hắn lén hướng về mỗi bên một chút, dù sao cũng đảm bảo sự cân đối. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng giữ bổn phận, những gì không thuộc về mình thì không nắm, thuộc về mình thì không buông, tuyệt đối không vi phạm thứ gì kiêng kỵ, nếu quá mức lộng hành thì cả Nhuận Uyên và Xa Vĩ đều kiêng kỵ, sẽ rất bất lợi. Đối với Trương Thanh Vân thì cục diện bây giờ là tốt nhất, có lợi cho hắn biểu hiện tài hoa. Trương Thanh Vân cố gắng lâu như vậy thì chẳng phải đang tranh thủ làm cho ý kiến của mình được quán triệt sao? Bây giờ đã có điều kiện, hắn nhàn rỗi mà đi gây chuyện thì đúng là người ngu. Nhưng Nhuận Uyên dù sao cũng không phải là người thường, lão cũng sẽ không để cho Trương Thanh Vân thực hiện ý đồ đơn giản như vậy, cũng không bị vẻ cung kính của Trương Thanh Vân làm cho mê hoặc. Vì vậy lão có chút trầm ngâm rồi lại nói: - Thanh Vân, có chuyện tôi muốn thương lượng với cậu. Nếu xét tình hình trước mắt thì khối công tác đoàn thể ở đảng ủy cậu phải có nhiệm vụ phụ trách, đáng lý ra bây giờ cũng không thích hợp nói như vậy, vì bây giờ công tác của cậu bên chính quyền rất bận rộn. - Nhưng trước nay cậu cũng có tham dự vào khối công tác đoàn thể, vì để tránh làm phiền nên tôi luôn suy nghĩ, cảm thấy cậu vẫn phải gánh vác thêm trọng trách. Cậu cũng thấy đấy, gần đây phương diện nhân sự luôn nặng, Trần Thành đã có chút rối loạn, hơn nữa nếu chỉ dựa vào phòng tổ chức mà tuyến trên không nắm bắt cũng không được. - Vì vậy sau này cậu phải gánh vác trách nhiệm ở khối công tác này, cậu đã là phó chủ tịch thường vụ, lại là phó bí thư thị ủy, hai tuyến đảng ủy và chính quyền cậu đều có phần, cho cậu phụ trách công tác nhân sự cũng là dể hiểu. - Mà quan trọng hơn chính là trước kia cậu đã đảm nhiệm qua chức vụ phó phòng tổ chức tỉnh ủy, có kinh nghiệm phong phú trong công tác nhân sự. Vì vậy lúc này cậu cũng không được trốn tránh trọng trách, tôi thấy ngoài cậu thì không có ai hơn. Trương Thanh Vân nheo mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng trầm xuống. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bây giờ Nhuận Uyên và Xa Vĩ níu kéo nhau, mà quan trọng nhất chính là quyền nhân sự. Bây giờ thế lực của Xa Vĩ và Nhuận Uyên trong hội nghị thường ủy là ngang nhau, vì vậy Xa Vĩ đã không còn bị động trong công tác nhân sự, thực tế thì những bổ nhiệm thuộc về khối chính quyền thì hắn không nhượng bộ, cũng làm Nhuận Uyên khó chen vào. Làm bí thư thì quyền lợi quan trọng nhất chính là nhân sự, nếu Nhuận Uyên không thể khống chế thì khó thể chặn đầu Xa Vĩ. Mà đối với Xa Vĩ thì nếu không có quyền nhân sự cũng sẽ không thể chống lại Nhuận Uyên, vì thế hai người đều không có đường lui. Mà Trần Thành trưởng phòng tổ chức trước kia theo Nhuận Uyên, nhưng bây giờ hắn không muốn nghiêng sang một bên, thường kiếm lợi trong lúc hòa giải các lãnh đạo, vì vậy có thể nói khối công tác nhân sự là rất vi diệu. Trương Thanh Vân thấy được điều này, hơn nữa công tác cũng quá bận rộn, vì vậy hắn dứt khoát buông tay quyền nhân sự ở thị ủy. Hễ là những lúc thảo luận về nhân sự ở hội nghị thường ủy thì hắn đề bỏ quyền, nếu vung tay thì phải nắm, mục đích của hắn là không muốn phát sinh thêm phiền phức. Nhưng Nhuận Uyên bây giờ lại không muốn Trương Thanh Vân sống trong an nhàn, lão nâng hắn lên để làm cho sượng mặt, nhưng giọng điệu là chém đinh chặt sắt, điều này làm cho Trương Thanh Vân muốn từ chối cũng khó mở miệng. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói: - Bây giờ bên ngoài đã nói Trương Thanh Vân nắm quyền quá lớn, nói tôi không cho phép mặc cả trên khối quy hoạch và xây dựng. Nếu bây giờ trên tay tôi có thêm quyền nhân sự, như vậy cũng quá mẫn cảm, như vậy có thể yên tâm được sao? Trương Thanh Vân nói ra những lời này nửa thật nửa giả kèm theo nụ cười. Nhuận Uyên nghe vậy mà sững sờ, lão khoát tay nói: - Không cần phải quan tâm đến những người kia, trên phương diện xây dựng không ai nắm chắc thì làm gì được như lúc này, cần phải quyết đoán, không cho mặc cả, vì vậy cậu cũng đừng cảm thấy quá đáng ngại. - Vâng, bí thư, tôi không khách khí. Nếu anh ra mắt thì tôi sẽ thay anh sắp xếp giải nạn, tôi sẽ tiếp tục nắm công tác đoàn thể. Trương Thanh Vân cười ha hả nói. - Tôi cũng biết cậu là người coi trọng đại cục...Uống trà thôi, gần đây tôi có chút trà ngon, hôm nay chia xẻ với cậu. Nhuận Uyên tươi cười rạng rỡ nói, rõ ràng rất hài lòng với những biểu hiện của Trương Thanh Vân. - Đừng, đừng, bí thư, hôm nay uống trà không có lòng thanh thản, tôi còn phải đi họp ở quận Hoàng Lăng, để hôm khác, hôm khác! Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn từ chối lời mời của Nhuận Uyên. Nhuận Uyên ngây ra một lúc, sau đó lại nở nụ cười nói: - Như vậy không phải làm tôi khó khăn sao? Nhìn cậu bận rộn sứt đầu mẻ trán, tôi lại cho thêm cậu trọng trách, như vậy nếu để người ngoài biết được thì lại nói tôi không biết nhân tình. - Bí thư cứ quá lời, anh không phải đã nói rồi sao, không nên quan tâm đến những lời tán nhảm của đám người kia, sao bây giờ anh lại lo lắng rồi? Trương Thanh Vân nói, hắn nói xong thì cười lên ha hả. Nhuận Uyên cũng cười theo, bầu không khí rất hòa hợp. - Tiểu Vương, tiễn Tiểu Trương! Nhuận Uyên nói xong thì Vương Hạ đẩy cửa tiến vào với vẻ mặt tràn đầy nụ cười. - Đừng, đừng, tôi cũng không phải là khách, không cần anh Vương phải nhọc lòng như vậy. Trương Thanh Vân nói, hắn bước nhanh ra cửa, cố gắng để Vương Hạ ở lại mà không thể bước theo. Nhuận Uyên nhìn theo hình bóng của Trương Thanh Vân mà nụ cười dần thu lại, sau đó lại trở nên nghiêm túc, khí thế uy nghiêm bùng ra khắp toàn thân. Vương Hạ vừa rồi còn rất kinh ngạc vì sự nhiệt tình của Nhuận Uyên, bây giờ thấy lão khôi phục lại thì trong lòng mới thích ứng. - Cậu đi kiểm tra xem gần đây có kẻ nào ngáng chân Trương Thanh Vân hay không, phải kiểm tra câu "Không mặc cả trong xây dựng!" là ai nói ra. Nhuận Uyên nói, giọng điệu nghiêm khắc, ám hiệu vừa rồi của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, kéo hắn xuống nước cũng được nhưng phải bỏ ra một cái giá lớn, phải giúp hắn quét dọn chướng ngại. Trương Thanh Vân có thể mở miệng nói ra thì chắc chắn có liên quan đến người của Nhuận Uyên, nếu không sẽ chẳng nói ra trước mặt như vậy, Xa Vĩ thì sao có thể dám chạm vào thiên uy của Trương Thanh Vân? - Vâng! Vương Hạ lên tiếng, hắn chậm rãi lui ra ngoài. Khi vừa ra khỏi cửa thì vẻ mặt hắn biến đổi, hắn không ngờ Nhuận Uyên lại bảo vệ Trương Thanh Vân như vậy, chỉ cần nhìn vẻ mặt Nhuận Uyên vừa rồi thì thấy chỉ cần tìm được kẻ nào nói lời kia, chắc chắn đối phương sẽ không có quả ngọt để ăn. Sau khi từ phòng làm việc của Nhuận Uyên quay về thì Trương Thanh Vân đi qua đi lại trong phòng, công tác xây dựng thành phố phải chỉnh đốn, đặc biệt là phải xem xét lại quy hoạch ở những quận cũ, nhưng lực cản lại quá lớn, bên trong có quá nhiều nút thắt. Trương Thanh Vân chỉ cần lộ ra chút sơ hở thì thấy được mực nước bên trong quá sâu. - Cốc, cốc! Có người gõ cửa. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Vào đi! Trương Thanh Vân nói, khi thấy Chu Hà Dương tiến vào thì hắn nhíu mày: - Cậu xem, không phải buổi chiều đi họp ở quận Hoàng Lăng sao? Vì sao tôi về mà không thấy cậu? Chu Hà Dương đỏ mặt nói: - Chủ tịch Trương, tôi vừa đi toilet, điều này... - Hừ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu có gì mà phải che giấu? Nhưng công tác không được buông lỏng, cậu phải biết tình hình trước mắt, tình hình phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ rất nhiều. Trương Thanh Vân nói. - Đúng vậy, đúng vậy, nhưng...Chủ tịch Trương, hành trình buổi chiều phải sửa lại, vừa rồi anh đến phòng làm việc của bí thư Nhuận đã trì hoãn thời gian, hơn nữa vừa rồi thư ký Ấn Ngũ Quốc gọi điện đến nói chủ tịch Xa muốn gặp anh, sự việc này khó thể đưa đẩy. Chu Hà Dương nói. - Sao? Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, mình vừa rời khỏi phòng làm việc của Nhuận Uyên, bây giờ Xa Vĩ lại hẹn gặp, chẳng phải đáng cười à? Trương Thanh Vân cười cười rồi lắc đầu, hắn thật sự không ngờ mình bị đá qua đá lại như vậy. Hai vị bí thư và chủ tịch đều có lễ với hắn, Xa Vĩ thì không cần phải nói, chắc chắn là muốn lấy lòng, đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. - Thông báo cho bí thư Tả, nói hôm nay tôi không xuống được, hội nghị không thể trì hoãn quá lâu, để bọn họ tiếp tục, sau đó chỉ cần gửi tôi bản báo cáo là được. Trương Thanh Vân chậm rãi nói, gần đây quá bận rộn, đặc biệt là những chuyện mà hắn phải tự mình xử lý là quá nhiều, loay hoay túi bụi. Bây giờ xem ra là không được, phải ủy quyền vài nhiệm vụ quan trọng cho cấp dưới để bọn họ can đảm xử lý. Trương Thanh Vân cảm thấy thế lực của mình có chút đơn bạc, thủ hạ quá ít, không có ai là diễn viên chính, không thể làm cho hắn bớt lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]