Trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân, Ngô Chí Nhã chuyên chú hỏi hắn nhiều vấn đề. Sau sự kiện xấu hổ trước đó thì bắt đầu phỏng vấn, công tác cũng dần tiến vào trạng thái. Trước kia Ngô Chí Nhã có thành kiến rất sâu với quan viên, tất nhiên là trong quá trình thường lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hôm nay nàng liên hệ với Trương Thanh Vân xem như cùng nói lý, thành kiến trong lòng cũng không còn sâu sắc như năm xưa. Nàng dùng tâm tính bình thản trao đổi với Trương Thanh Vân, cũng dần dần dung nhập vào trạng thái tốt. - Chủ tịch Trương, có một vấn đề, gần đây có nhiều hãng truyền thông tạo ra âm thanh không hài hòa với hạng mục thành phố mới ở Cảng Thành, bọn họ cho rằng đây là thủ đoạn bày vẽ, anh có thái độ gì với những lời thế này? Ngô Chí Nhã nói, vấn đề rất sắc nhưng nàng lại tìm từ khá hài hòa, cũng không làm người ta sinh ra cảm giác xấu. Trương Thanh Vân có chút trầm ngâm, hắn lắc đầu nói: - Những lời nói huyên thuyên này sao? Thời gian qua tôi cũng không quá quan tâm đến truyền thông, cũng vì quá bận rộn mà không quan tâm. - Làm cán bộ đảng, khi chúng tôi công tác thì sẽ sinh ra đủ tin đồn, mà chúng tôi chỉ có một căn cứ, đó chính là vì lợi ích của nhân dân. - Bây giờ không phải có người đang nói chúng tôi ra vẻ sao? Chẳng lẽ bọn họ nói chúng tôi ra vẽ thì chúng tôi không làm nữa à? Điều này rõ ràng là vớ vẩn, dùng bụng tiểu nhân đo dạ quân tử. Thường thì khi tâm tình bất chính, góc độ nhìn sẽ kém, những thứ này có thẻ thấy mà không thể trách. Ngô Chí Nhã gật đầu giống như chậm rãi tiêu hóa lời nói của Trương Thanh Vân, sau nửa ngày nàng lại ngẩng đầu nói: - Chủ tịch Trương, anh nói lấy lợi ích của nhân dân đặt lên hàng đầu, nhưng theo tôi được biết thì xây dựng thành phố phải hy sinh nhiều thứ, trong vấn đề này còn liên quan đến tài chính của chính quyền. - Chúng tôi cũng biết những thứ này đều cùng một nhịp thở với lợi ích của nhân dân, anh có cho rằng đây là mâu thuẫn hay không? Trương Thanh Vân cười thản nhiên nói: - Vấn đề này cô hỏi rất nghiệp dư, cô là người học kinh tế, chẳng lẽ không nhìn thấy vấn đề sao? Trước tiên cô nói về vấn đề nguồn thu tài chính, đơn giản chính là khối tài chính trên phương diện bất động sản. - Trong này có vấn đề, bây giờ trong nước có rất nhiều tỉnh và thành phố coi bất động sản là sản nghiệp trụ cột, đây là một cách nhìn có rất nhiều sai sót. Vấn đề nhà ở là trung tâm cho lợi ích của nhân dân, nếu coi bất động sản là sản nghiệp chủ chốt thì chính quyền còn tích cực đảm bảo vấn đề xây dựng, đảm bảo nhà ở cho nhân dân sao? - Nếu nói như vậy chẳng lẽ chúng ta xây dựng nhà ở cho dân lại là hành vi giảm nguồn tài chính thu vào của chính quyền à? Đúng là vớ vẩn. Trương Thanh Vân nói đến chỗ này thì có chút bực bội, hắn đứng lên nói: - Chúng ta đẩy mạnh kinh tế làm gì, để ban ơn cho nhân dân sao? Vậy chúng ta phát triển kinh tế rốt cuộc để làm gì? Đầu tư, quy hoạch, xây dựng, bất động sản...Tất cả đều có vấn đề. - Chúng ta nói điều chỉnh kết cấu, chính là điều chỉnh kết cấu kinh tế không hợp lý. Chính xác thì phát triển kinh tế chính là đảm bảo cho dân giàu, dân chúng có tiền, sức mua sẽ mạnh. Vậy hình thức kinh tế dựa vào cái gì? Dựa vào sự chi tiêu của nhân dân. - Như vậy kinh tế đi lên thì chất lượng sinh hoạt của nhân dân cũng tăng mạnh, chất lượng tăng cao thì tiêu phí nhiều, như vậy sẽ sinh ra nhu cầu mới, đây chính là vòng tuần hoàn. - Nếu cứ tiếp tục như vậy, kinh tế phát triển, cuộc sống dân chúng ngày càng cao, chất lượng sinh hoạt tăng mạnh. Vì vậy để đạt được mục đích mà hy sinh chút lợi ích ngắn hạn là hoàn toàn đáng giá. Ngô Chí Nhã có chút sững sờ, trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ dị. Nàng rõ ràng hiểu được ý nghĩ của Trương Thanh Vân, hơn nữa sự sâu sắc bên trong cũng làm người ta bội phục. Trong ấn tượng của Ngô Chí Nhã thì Trương Thanh Vân là lãnh đạo được phân công quản lý khối công tác quy hoạch và xây dựng, hơn nữa cũng nói tương đối nhiều về công tác này. Nhưng vừa rồi hắn lại trả lời về kinh tế, lại rất sâu sắc, chắn chắn không phải vì ý nghĩ tạm thời mà đưa ra những lời như vậy. Nhất định là đối phương bình thường tích lũy suy tư, hơn nữa trong lòng đã có tổng thể, chỉ như vậy mới trả lời được sâu như thế, mới có thể thuyết phục, làm người ta sinh ra cảm giác tin phục. Ngô Chí Nhã đã xem qua lý lịch sơ lược của Trương Thanh Vân, người này không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, nhưng sau khi tiếp xúc gần thì mới thấy khoảng cách là quá xa vĩ Nếu nói về hình tượng thì Trương Thanh Vân là người nhìn xa trông rộng, là lãnh đạo dẫn dắt cả triệu người, cao cao tại thượng làm người ta tôn kính bái phục. Mà chính nàng cùng lắm cũng chỉ là nhân dân, cao lắm cũng chỉ là thành phần trí thức. Nàng chỉ có một bụng sách, lý luận suông, chỉ biết vung bút viết ngàn lời mà thật sự chẳng làm được gì. - Cốc, cốc, cốc! Tiếng đập cửa vang lên, Trương Thanh Vân lên tiếng, Chu Hà Dương đi vào dùng giọng khách khí nói: - Chủ tịch Trương, đã đến giờ. Sau đó Chu Hà Dương quay đầu về phía Ngô Chí Nhã: - Phóng viên Ngô, đã đến giờ, chủ tịch Trương còn công tác khác, cô xem... - À! Ngô Chí Nhã hô lên một tiếng kinh ngạc, nàng đưa tay nhìn giờ, sau đó vội vàng đứng lên. Nàng cúi đầu với Trương Thanh Vân rồi nói: - À, xấu hổ quá, tôi quá đầu nhập, quên thời gian... Ngô Chí Nhã nó xong thì bắt đầu thu dọn, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. Con người thường kỳ quái như vậy, khi vứt bỏ thành kiến thì những chuyển biến là cực kỳ lớn. Trước kia Ngô Chí Nhã dù thế nào cũng thấy Trương Thanh Vân làm người ta khó chịu, nhưng bây giờ lại thấy đối phương uyên bác, bày mưu nghĩ kế, cực kỳ có phong thái của lãnh đạo. Vừa rồi đáng lý phải hỏi thêm vài câu có giá trị, đáng tiếc là đã hết cơ hội. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL Ngô Chí Nhã rời đi thì Trương Thanh Vân cũng biết thời thế mà sắp xếp Chu Hà Dương tiễn khách. Tiểu tử này cũng biết Trương Thanh Vân đang giúp mình, vì thế rất vui, vội vàng đưa Ngô Chí Nhã xuống lầu. Vừa rồi nàng còn là một cô gái xinh tươi rạng rỡ, nhưng khi rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân thì vẻ mặt lạnh như băng, cực kỳ nghiêm túc. Chu Hà Dương vốn đã có một bụng lời nói, nhưng bây giờ chẳng dám hé răng câu nào, trong lòng bị đè nén rất bực bội. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, trước đó Ngô Chí Nhã vào cửa và có biểu hiện quá vô lễ, mình là thư ký của lãnh đạo, sao có thể để người ta làm càn như vậy được? Chu Hà Dương trầm ngâm một lúc lâu, mãi khi đến thang máy thì hắn mới có dũng khí nói: - Ngô...Phóng viên Ngô, vừa rồi...Vừa rồi có chút đắc tội, nhưng... - Nhưng thân phận của chủ tịch Trương quá cao quý, không thể khinh thường phải không? Ngô Chí Nhã lạnh lùng nói, vẻ mặt rất lạnh, ánh mắt quan sát vẻ mặt Chu Hà Dương. Nàng cũng muốn xem thư ký của Trương Thanh Vân có phải trong ngoài như một hay không, những năm gần đây lãnh đạo thế nào thì thư ký thế ấy. - À, cũng không phải. Thật ra cô cũng thấy rồi đấy, chủ tịch Trương là người rất tốt, bình thường cũng không ra vẻ. Nhưng...Nhưng dù sao anh ấy cũng là lãnh đạo, ngày đi ngàn dặm, đều là vì cái gì? Chẳng lẽ không đáng cho chúng ta tôn trọng sao? Chu Hà Dương nói, hắn nói có chút lắp bắp, rõ ràng khá căng thẳng. Nhưng những gì nói ra đều rất chính xác, phân chia rõ ràng, thực tế cũng đã nói Ngô Chí Nhã không được lăng mạ lãnh đạo. Trong lòng Ngô Chí Nhã chợt chấn động, vẻ mặt cuối cùng cũng có chút biến động. Vị thư ký Chu này đúng là đáng để khẳng định, nhưng dưới tình huống này còn dám mạnh miệng, chỉ có thể nói Trương Thanh Vân trong lòng đối phương đã chiếm vị trí rất cao. Nếu không ở dưới cơ hội xin lỗi tốt thế này thì sao lại nói ra những lời tràn đầy lý lẽ để biện hộ cho mình như vậy? - Thư ký Chu, tôi nhớ không lầm thì chủ tịch Trương cũng chỉ hơn anh hai tuổi, sao tôi lại thấy hai anh như hơn nhau cả giáp như vậy? Ngô Chí Nhã hung hăng nói, lúc này hai người đã đi ra cổng khu chính quyền, bình thường tiễn khách cũng chỉ đến đây là cùng. Chu Hà Dương dùng ánh mắt có chút xấu hổ nhìn Ngô Chí Nhã: - Chuyện ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi, đúng rồi, cuối tuần này trong rạp chiếu bộ phim "Có anh có em! ", tôi vừa mua hai vé, muốn hẹn cô cùng...Mong cô nể mặt... Chu Hà Dương thấy không còn nhiều thời gian thì cũng lập tức nhắc đến vấn đề chính, dù nói đến Trương Thanh Vân làm hắn mất tự nhiên, nhưng dù sao hai người cũng đã quen mặt, chiêu thức tán gái phải biến đổi. Ngô Chí Nhã nhíu mày, nàng không ngờ đối phương căn bản không trả lời mình, vì vậy có chút bực bội nói: - Sao vậy? Anh không dám trả lời chính diện à? Chu Hà Dương ngượng ngùng cười: - Phóng viên Ngô, cô cũng đừng dùng chủ tịch Trương để so sánh, đàn ông luôn có lòng tự trọng, nhưng đứng trước mặt chủ tịch Trương thì có lòng tự trọng cũng không mạnh, điều này tôi có thể đánh cược. - Nói thật cho cô biết, chủ tịch Trương là cán bộ trẻ có tương lai nhất nước, cô nghĩ xem trong nước có bao nhiêu cán bộ trẻ, nhưng vì sao chỉ có một mình chủ tịch Trương? Vì vậy tôi rất thản nhiên khi tiếp nhận vấn đề này, tôi có thể làm thư ký cho anh ấy cũng là thỏa mãn rồi. - Nói thật trong khoảng thời gian này tôi học thêm được rất nhiều, à, được rồi, nhưng thứ này nói ra cô cũng không hiểu... Chu Hà Dương nói đến đây thì khoát tay nói: - Điều này...À, nghe nói phim rất hay, tôi biết rõ thứ bảy cô có thời gian... - Thứ bảy có việc của thứ bảy. Ngô Chí Nhã nói, vẻ mặt không vui. Ngô Chí Nhã định chế ngự Chu Hà Dương, nhưng không ngờ đối phương rất trơn, da mặt cũng dày, nói Trương Thanh Vân như một thiên tài, dù là nàng kiếm cớ cũng khó thể làm gì được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]