Chương trước
Chương sau
Sau vài ngày không được nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày qua cũng chỉ ngủ được tối đa là ba bốn giờ, điều này làm Trương Thanh Vân khó thể chịu được, xương cốt toàn thân rã rời, nếu không ngủ một giấc dài thì đúng là khó thể hồi phục tinh lực. Hắn dặt Chu Hà Dương là mình sẽ không ra khỏi cửa biệt thự, cũng giao điện thoại cho Chu Hà Dương, nếu không phải chuyện quan trọng thì không được quấy rầy, sau đó chính hắn quay về phòng ngủ làm một giấc dài.
Trong lúc mơ màng Trương Thanh Vân nghe thấy có tiếng đập cửa, trong lòng hắn đã sớm có cảnh giác, hắn ngồi dựng người dậy rồi nói:
- Có chuyện gì?
- Chủ tịch Trương, chủ tịch Trương, bí thư thông báo họp khẩn cấp, anh không thể vắng họp!
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Chu Hà Dương, nghe giọng điệu thì thấy người này đang lo lắng, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ thì hắn không dám quấy rầy giấc ngủ của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn không biết Nhuận Uyên rốt cuộc muốn làm gì, vì sao lãnh đạo trung ương vừa đi đã mở hội nghị khẩn cấp. Chẳng mới đây đã muốn học tập tinh thần của phó thủ tướng Liên, chuẩn bị mở hội nghị để quán triệt sao?
Trương Thanh Vân dù có bực tức nhưng cũng không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng mặc quần áo, đi đánh răng rửa mặt, đến lúc đi ra thì Chu Hà Dương đã chuẩn bị xong mọi thứ.
- Cám ơn cậu, trước nay có lẽ cũng chưa từng làm những việc vặt thế này ở nhà phải không?
Trương Thanh Vân cười nói, Chu Hà Dương rất cầu tiến, bây giờ đã có bộ dạng của thư ký, cực kỳ chuyên nghiệp, chuyên chú, liều mạng công tác. Hiện nay Trương Thanh Vân rất hài lòng với Chu Hà Dương.
Chu Hà Dương ngượng ngùng cười nói:
- Cũng chỉ còn cách hội nghị nửa giờ, từ nơi này đến thị ủy khá gần, cũng không cần quá vội.
- Có biết hội nghị thảo luận vấn đề gì không? Mà vì sao lại đột nhiên mời họp? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân nói.
- À, tôi nhận được điện thoại của thư ký Vương, anh ấy rất gấp, nói không kỹ, vì vậy tôi cũng không thể hiểu rõ.
Chu Hà Dương nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, Chu Hà Dương đi ra cửa, Trương Thanh Vân thay quần áo. Sau khi xong xuôi tất cả thì Trương Thanh Vân và Chu Hà Dương cùng đi ra, Lưu Nham lái xe phóng về phía ủy ban thành phố.
Trương Thanh Vân ngồi lên xe và gọi điện cho thư ký trưởng thị ủy Tôn Học Toàn, hắn nói:
- Thư ký trưởng Tôn, bí Thư Nhuận muốn mở hội nghị khẩn cấp, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi bị mệnh lệnh khẩn cấp làm cho sợ mất mật, nếu như lại là sự việc như vài ngày trước thì tôi cũng không biết nên xử lý thế nào cho phải.
Tôn Học Toàn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Trương Thanh Vân thì có chút bất ngờ, đồng thời cũng có hơi vui mừng. Trương Thanh Vân có thể gọi điện cho hắn hỏi tình huống thì rõ ràng là một tiến bộ rất lớn, phải biết rằng trước kia Trương Thanh Vân chưa từng làm như vậy bao giờ.
- Là thế này, bí thư Trương, tuy phó thủ tướng Liên đã rời khỏi Cảng Thành nhưng bí thư Tần tỉnh Hoa Đông thì ở lại. Hội nghị khẩn cấp cũng vì bí thư muốn tiếp kiến ban ngành thường ủy của Cảng Thành chúng ta, anh không bất ngờ đấ chứ?
Tôn Học Toàn dùng giọng toan tính nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cũng không ngờ sự việc lại là như vậy, vì thế mà trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Bí thư tỉnh ủy Hoa Đông là Tần Vệ Quốc, trước kia Trương Thanh Vân chưa từng gặp mặt người này, càng không nói đến vấn đề hiểu rõ đối phương.
Bí thư Tần cùng đi theo phó thủ tướng Liên thị sát Cảng Thành, phó thủ tướng Liên đã rời khỏi Cảng Thành mà bí thư Tần thì tất nhiên sẽ ở lại để làm công tác xem xét tình huống. Nếu nói đúng lý thì lần này những gì bí thư Tần cần biết sẽ sâu sắc hơn phó thủ tướng Liên, vì dù sao người này cũng là bí thư tỉnh Hoa Đông, Cảng Thành là thành phố nằm dưới sự chỉ đạo của lão.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội vàng giữ vững tinh thần, hắn tỏ vẻ cảm ơn Tôn Học Toàn, sau khi cúp điện thoại thì lập tức nhận lấy tư liện tương quan từ tay Chu Hà Dương và chuyên chú xem xét.
Lãnh đạo xuống tuyến dưới thì vấn đề ấn tượng là cực kỳ quan trọng, rất nhiều lãnh đạo xuống muốn hỏi thăm mọi thứ, thích dùng những câu hỏi khó để xem xét cán bộ được phân công quản lý ở tuyến dưới là như thế nào. Nếu không trả lời được thì rõ ràng là chuyện xấu.
Trương Thanh Vân bình thường luôn có yêu cầu nghiêm khắc với tuyến dưới, vì vậy hắn cần phải làm gương thật tốt, bên người hắn đều mang theo rất nhiều tài liệu để có thể xem xét tin tức về ban ngành mình được phân công quản lý bất cứ lúc nào.
Thật ra bí thư Tần ở lại Cảng Thành cũng không phải chỉ có mình Trương Thanh Vân bất ngờ, ngay cả hai người Nhuận Uyên và Xa Vĩ cũng không thể ngờ, cũng xem như bị lãnh đạo phục kích. Trước khi bí thư Tần tiếp kiến thường ủy thì đã gặp mặt Nhuận Uyên và Xa Vĩ.
Khi tiếp xúc Nhuận Uyên thì bí thư Tần đã lập tức hỏi ngay:
- Anh Nhuận, tôi nghe nói bên phía khối chính quyền của các anh trước nay không được hài hòa, mâu thuẫn giữa chủ tịch Xa và phó chủ tịch thường vụ Trương là rất lớn, điều này là tốt sao? Phải biết rằng các ban ngành thường là trên làm dưới theo, nếu tuyến trên không đoàn kết thì chúng có thể nhìn xuống các cán bộ tuyến dưới, thậm chí là các cán bộ cơ sở có thể đoàn kết được sao?
- Anh là bí thư đảng ủy, anh nói rõ tình huống cho tôi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chủ tịch Trương mới đến vung tay quá trán, bày ra vị trí bất chính, hay là vì nguyên nhân gì khác?
Trong lòng Nhuận Uyên vốn đã không yên, bây giờ nghe thấy bí thư nói như vậy thì lập tức đứng dậy. Lão không ngờ bí thư mới mở miệng đã nói ra vấn đề mẫn cảm như thế, có thể thấy Tần Vệ Quốc trước đó đã tìm hiểu tình huống ở Cảng Thành rất kỹ. Nhuận Uyên trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Bí thư, thật ra tình huống thật cũng không nghiêm trọng như những gì anh đang nghĩ, Xa Vĩ và Trương Thanh Vân có chút khác biệt, nhưng đây cũng là vấn đề trên công tác, tư tưởng của cả hai không có gì quá mâu thuẫn.
- Còn vấn đề ai đúng ai sai, góc độ suy xét vấn đề của cả hai có chút khác biệt, cho nên cũng khó phán đoán.
- Anh cũng không nên nói như vậy, ban ngành không đoàn kết thì anh cũng không còn hào quang. Anh Nhuận, tôi thấy anh nên coi trọng những vấn đề này, là bí thư đảng ủy thì anh phải đặc biệt quan tâm đến các đồng chí, phải cố gắng để mọi người vặn thành một sợi dây thừng, cứ như thế này sao được? Một cánh tay sao có thể chiến đấu được?
- Đáng lý ra với năng lực công tác của anh thì tôi không nên nói ra những lời này, nhưng bây giờ phó thủ tướng Liên đến Cảng Thành và chính thức đánh động lên chúng ta, phải biết rằng phó thủ tướng Liên đến Hoàng Hải, tất cả phương diện nổi bật về kinh tế đều được bày ra rõ ràng.
- Mà sau đó anh ấy lại chuyển sang Cảng Thành, đây không phải đã nói rõ vấn đề rồi sao?
Tần Vệ Quốc cắt đứt lời của Nhuận Uyên, lão dùng giọng thấm thía nói. Điều này làm cho Nhuận Uyên đỏ mặt đến tận mang tai, cực kỳ xấu hổ.
- Đúng rồi, anh vừa nói đến Trương Thanh Vân, tôi thấy năng lực công tác của anh ấy là rất tốt, anh sắp xếp thế nào?
Tần Vệ Quốc nói.
Nhuận Uyên ngẩng đầu nhìn bí thư, ý nghĩ trong lòng xoay chuyển rất nhanh, cũng không phán đoán ý đồ của lãnh đạo, lão nói:
- Trương Thanh Vân là nhân tài khó thể kiếm được, sau khi anh ấy đến Cảng Thành thì rất nhiều phương diện đã cực kỳ cầu tiến. Thực tế thì đề nghị mở rộng hội nghị thu thập ý kiến chính là một quyết sách mở rộng ý kiến của nhân dân, vì nhân dân tham gia hội nghị và cùng nghiên cứu thảo luận nên phản hồi từ phía xã hội là rất tích cực, bây giờ anh ấy đang công tác trên phương diện quy hoạch và xây dựng, cũng đưa đến rất nhiều quan điểm không sai lầm.
- Lần này bí thư đến Cảng Thành cũng cảm nhận được biến đổi trong công tác quy hoạch và xây dựng thành phố rồi đấy chứ? Kể cả bộ mặt thành phố, hoàn cảnh thành phố, lúc này mức độ là không tệ, đó là cố gắng không nhỏ của đồng chí Thanh Vân.
Trong lúc Nhuận Uyên nói chuyện thì bí thư Tần cẩn thận dò xét, sau khi lão nói xong thì bí thư Tần cũng không muốn nói ngay, lãnh đạo chợt rơi vào trầm mặc làm cho người ta khó thể phán đoán.
Một lúc lâu sau bí thư Tần mới nói:
- Anh Nhuận, đồng chí Trương Thanh Vân là cán bộ được cục tổ chức trung ương đưa xuống Cảng Thành rèn luyện, anh có thể đánh giá anh ấy cao như vậy thì trong lòng tôi rất vui, đồng thời tôi cũng tin những gì anh nói là thật.
- Bây giờ có rất nhiều người nói Hoa Đông chúng ta bài ngoại quá ác liệt, chống đối với cán bộ từ bên ngoài quá mạnh, đây không phải nói hươu nói vượn sao? Gần đây yêu cầu của Cảng Thành với cán bộ là tương đối cao, chúng ta cũng không vì số cán bộ đến từ bên ngoài mà giảm thấp yêu cầu, nhưng vì vậy mà có chút hiểu lầm. Nhưng khi có hiểu lầm thì có tin đồn.
- Bây giờ hình tượng của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành chính là đòn phản kích lớn nhất đối với tất cả tin đồn, nếu như Hoa Đông chúng ta thật sự bài ngoại thì anh có thể có đánh giá cao như vậy với đồng chí Trương Thanh Vân sao? Hơn nữa theo tôi được biết thì Cảng Thành hoàn toàn có thể là sân khấu cho anh ấy thi triển tài năng, bây giờ đồng chí Trương Thanh Vân đã có uy tín trong nhân dân Cảng Thành.
- Tôi nghĩ rằng tin tức này hoàn toàn có thể dùng để tuyên truyền, chúng ta nhất định phải làm cho những cán bộ có cái nhìn thành kiến với Hoa Đông phải hiểu sự thật là thế nào, không nên vì những tin tức như vậy mà tạo ra ảnh hưởng.
Nhuận Uyên há hốc mồm, cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Tần Vệ Quốc. Lời nói của Tần Vệ Quốc rất uyển chuyển nhưng lại rất trong sáng, đó chính là bắt Nhuận Uyên phải hết lòng giúp đỡ Trương Thanh Vân trong công tác, không những cho chức quyền mà phải cho uy vọng.
Có thể nói Tần Vệ Quốc đã nói như vậy thì trong Cảng Thành thậm chí là toàn bộ Hoa Đông, còn có ai dám ngáng chân Trương Thanh Vân, như vậy chẳng phải phá hoại ý đồ của tỉnh ủy sao? Mà Tần Vệ Quốc dặn dò Nhuận Uyên, rõ ràng không công khai, nhưng chỉ cần có ý đồ như vậy thì Trương Thanh Vân đã có khoảng không mặc sức tung bay ở Cảng Thành và thậm chí là Hoa Đông.
"Nếu như vậy thì Trương Thanh Vân này đúng là quá may mắn!"
Nhuận Uyên thầm nói, vì vậy mà tâm tình lão rất phức tạp, trong lòng cảm thán sự may mắn của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng hả hê vì những thế cục mà Xa Vĩ sắp đối đầu.
Nhuận Uyên biết rõ, mình có Thượng Phương Bảo Kiếm của bí thư tỉnh ủy thì đại khái có thể giúp đỡ Trương Thanh Vân, hơn nữa còn chèn ép được không gian sinh tồn của Xa Vĩ. Có lẽ chỉ một thời gian nữa là mình có thể khôi phục lại vinh quang ngày xưa.
Trương Thanh Vân may mắn, nhưng tất cả may mắn này đều là do hắn tự tìm được. Nếu hắn không đứng vững bàn chân ở Cảng Thành, nếu không công tác tốt và bày ra năng lực cực mạnh ở Cảng Thành thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ quan tâm sao?
Có trả giá thì sẽ có sự báo đáp, sau khi Trương Thanh Vân hàng không xuống Cảng Thành, sau nhiều gian nan cách trở thì cuối cùng cũng đi đến kết quả tốt. Mãi đến hôm nay thì khó khăn bước đầu đã qua, Cảng Thành và thậm chí là Hoa Đông đều mở rộng cửa với hắn, sau này hắn hoàn toàn có thể không kiêng kỵ, có thể tận tình bày tỏ tài hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.