Chương trước
Chương sau
Mỗi thành phố cần phải phát triển đều phải được định vị, trước kia Cảng Thành được định vị là một thành phố du lịch và văn hóa. Nhưng khi mở cửa cải cách, đặc biệt là phát triển được vài năm thì sức mạnh của Cảng Thành đã đến một độ cao mới. Bây giờ Cảng Thành đã có một định vị để làm sao phát triển mạnh kinh tế nổi tiếng trong nước và nước ngoài, phải là một thành phố có lực ảnh hưởng cực mạnh.
Thật ra những năm gần đây, đặc biệt là mười năm thì sự phát triển kinh tế ở Cảng Thành chủ yếu dựa vào Lâm Cảng. Trước đó Lâm Cảng là đặc khu kinh tế sớm nhất trong nước, từ sau khi cải cách đến bây giờ luôn quật khởi, bây giờ là một trong những thành phố có tiêu chí, lực ảnh hưởng rất lớn.
Mà những năm gần đây Cảng Thành luôn tham khảo kinh nghiệm phát triển của kinh tế Lâm Cảng, nhưng dù thế nào thì cũng khó miêu tả hình tượng thành phố. Nếu muốn mở rộng thành phố mà lại đi đường tắt thì phải dựa vào chính mình, xét về thực lực kinh tế thì Cảng Thành bây giờ đã có thứ hạng rất cao, nhưng danh tiếng và lực ảnh hưởng lại tụt giảm nghiêm trọng. Vì vậy phải làm sao tăng mạnh hình tượng Cảng Thành đã được xác định là khối công tác mà đảng ủy chính quyền phải nắm bắt thật chặt.
Một thành phố muốn nhanh chóng nổi tiếng, muốn có được danh hiệu của chính mình thì không thể nghi ngờ phải mở rộng tất cả hoạt động, mà nếu xét những chuyện lặt vặt thì vấn đề về văn hóa và thể thao là con đường tắt nhanh nhất. Vì vậy mà Cảng Thành đầu tư rất nhiều trên phương diện này, mà đích nhắm của Cảng Thành lần này chính là được tổ chức đại hội Tennis Masters.
Tuy giải Tennis Masters ở Cảng Thành cũng thuộc mức độ tương đối thấp nhưng lại là tổ chức trong nước, vẫn có thể kéo nhiều đấu thủ đến đây tranh tài. Trước đây những giải Tennis Masters quốc tế được tổ chức trong nước, lúc đó thường chỉ được tổ chức ở thủ đô và Hoàng Hải, nhưng sau đó tư cách của Hoàng Hải bị hủy, vì vậy cuối cùng trong nước cũng chỉ còn hai giải đấu mà thôi.
Vì cạnh tranh tư cách tổ chức giải mà vài năm trước Cảng Thành đã tham gia vận động hành lang, nhưng các thành phố ở Hoa Đông rõ ràng là không ai nhường ai, bọn họ đều muốn tranh thủ cơ hội này về cho mình. Lãnh đạo tỉnh ủy Hoa Đông cho rằng những lực lượng nên dồn vào một nơi, vì vậy khi hành động thì chợt sinh ra cạnh tranh về vấn đề quyết nghị.
Trước tiên tỉnh ủy cho Cảng Thành và thành phố Lăng Thủy phân tranh cao thấp, sau đó người thắng sẽ được đi ra tranh đoạt tư cách với các thành phố khác trong nước, đến lúc đó tỉnh ủy sẽ ra sức ủng hộ.
Mà lần này Xa Vĩ đến tỉnh thành chính là muốn dùng toàn lực để chống lại Lăng Thủy, muốn quét sạch tất cả những tranh luận tồn tại trong tỉnh, muốn để lãnh đạo xác lập Cảng Thành là thành phố đại diện duy nhất ở Hoa Đông.
Lần này Cảng Thành và Lăng Thủy đối chọi với nhau vốn dựa theo nguyên tắc đầu phiếu dân chủ, Xa Vĩ đã giằng co ở tỉnh thành hơn mười ngày, bây giờ cũng rơi vào thế khó. Vì Lăng Thủy là tỉnh thành, mà Cảng Thành và Lăng Thủy cạnh tranh với nhau ở đầu phiếu dân chủ xem ra khó nắm chắc. Hơn nữa biểu hiện của Xa Vĩ lại rất mẫn cảm, khi phát hiện ra vấn đề thì hắn lập tức náo loạn, đưa ra những lời phản kháng vì không công bằng.
Cuối cùng phương pháp đầu phiếu dân chủ không được thông qua, kết quả là tỉnh ủy quyết định hủy bỏ cơ chế này, đổi thành đầu phiếu của các thường ủy tỉnh ủy, vì vậy mà thời gian lại hoãn ba ngày.
Khi nhận được câu trả lời thuyết phục của tỉnh ủy thì Xa Vĩ đã cảm thấy mình khó thể ở lại tỉnh thành, hắn báo cáo về những đối sách và thương lượng với Nhuận Uyên cả đêm. Bây giờ tỉnh xem xét đầu phiếu ở thường ủy tỉnh ủy, Xa Vĩ căn bản không đạt đến độ cao kia, bây giờ sự việc đã qua tầm với, hắn không dám tự quyết.
Đêm đen kịt, mưa đông tí tách, một chiếc xe chạy như chớp trên đường. Vì có mưa mà khung cảnh có vẻ mờ ảo, giống như một u linh phóng trong đêm tối từ Lăng Thủy về Cảng Thành.
Đây chính là chuyến xe đặc biệt của chủ tịch thành phố Cảng Thành Xa Vĩ, lúc này trời đã khuya nhưng hắn ngồi sau xe không chút bối rối, vẻ mặt tràn đầy nôn nóng và bất an, hai hàng chân mày vo lại.
Xa Vĩ nhớ rõ mười ngày trước mình đến Lăng Thủy và vẫn tràn đầy niềm tin, cảm thấy cạnh tranh thì Cảng Thành sẽ chiếm ưu thế, cũng không ngờ Lăng Thủy nhìn có vẻ an phận nhưng khí lực sau lưng lại là cực mạnh. Đối thủ chuẩn bị rất chu đáo, liên hệ khắp nơi rất đúng chỗ, khoảnh khắc quan trọng đã bộc lộ ra khí thế không giống với tình cảnh an phận trước đó.
Xa Vĩ cũng đã không còn thời gian đi xem xét lòng dạ âm hiểm của người Lăng Thủy, hắn đã phải cố gắng rất lớn mới kéo vấn đề lên đầu phiếu của thường ủy tỉnh ủy, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng không có chút cảm giác vui sướng.
Khi đến Lăng Thủy thì trong lòng Xa Vĩ đã nghĩ đến hình tượng mình chiến thắng quay về như một ngôi sao sáng, nhưng kết quả lại khác biệt, hắn phải chạy về Cảng Thành trong đêm hôm khuya khoắt mưa rơi rả rích. Hắn để lại một cơ hội cho Cảng Thành, để xem Nhuận Uyên có biện pháp gì hay không.
Hội nghị thường ủy tỉnh ủy, tuy Xa Vĩ cũng là quan lớn cấp phó bộ nhưng vẫn còn kém rất xa, nếu muốn có cơ hội thì sợ rằng phải là Nhuận Uyên tự ra tay mới được.
- Chủ tịch, phu nhân gọi điện tới, hỏi anh khi nào thì về đến nhà?
Thư ký Ấn Ngũ Quốc ngồi trên ghế lái phụ nói.
- Cứ để bà ấy đợi, ai mà biết khi nào về đến nhà?
Xa Vĩ tức giận nói, hắn căn bản không muốn nhận điện thoại, mấy ngày nay hắn rất sợ điện thoại, mỗi khi nhận điện thoại đều làm cho tâm tình hắn treo ngược lên.
Dù Xa Vĩ không có mặt ở Cảng Thành nhưng mỗi ngày văn phòng chính quyền đều gọi điện báo cáo công tác, động tác của Trương Thanh Vân cũng được hắn biết rất rõ. Bây giờ Xa Vĩ đã hoàn toàn tin Trương Thanh Vân đứng vững bàn chân, đối phương đã có thể chinh phục những lĩnh vực mình được phân công quản lý, đã nắm hết quyền lợi vào trong tay.
Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu, Trương Thanh Vân lúc mới đến còn dám cứng nhắc với Xa Vĩ hắn, bây giờ người ta đứng vững rồi thì sẽ có cảnh tượng gì? Xa Vĩ cảm thấy rất khó tưởng. Dựa theo báo cáo của Lỗ Quyền thì công tác ở chính quyền sau khi hắn đi vẫn đâu vào đấy. Ba chữ "đâu vào đấy" rõ ràng là một đánh giá rất cao, nói cách khác thì ở Cảng Thành dù có mặt Xa Vĩ hay không thì cũng là như nhau. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng trong lòng Xa Vĩ lại rất khó tiếp nhận.
Trước khi Trương Thanh Vân đến thì Xa Vĩ cũng thường xuyên đi công tác, cũng thường nhận được điện thoại của thư ký trưởng, mà phần lớn đều là công tác rối loạn. Khi đó hắn sẽ nổi giận la mắng, mắng Hàn Khắc Cùng không có năng lực.
Nhưng khi đó Xa Vĩ mở miệng mắng mà trong lòng có chút đắc ý, người ta thường phản đối chủ nghĩa anh hùng cá nhân nhưng dù là ai cũng hy vọng mình có thể là người quyết định thế cục, có thể tự tạo ra càn khôn. Lúc đó Xa Vĩ có cảm giác như vậy trên phương diện công tác của chính quyền.
Mà bây giờ Trương Thanh Vân lại dùng danh nghĩa phó chủ tịch thường vụ để mời dự họp hội nghị các cán bộ lãnh đạo từ phó phòng trở lên ở khối chính quyền. Khi Xa Vĩ nghe được tin tức này thì trong lòng cực kỳ sợ hãi, hắn giống như thấy được lực ảnh hưởng của mình ngày càng yếu, đây là một cảm giác thế nào đối với một người cực kỳ coi trọng quyền lực?
Xa Vĩ định hoàn thành tốt công tác ở Lăng Thủy, sau đó sẽ vinh quang quay về, cuối cùng sẽ làm cho mọi việc trở về vị trí ban đầu.
Nhưng sự việc đã tiến triển đến mức này, bây giờ Xa Vĩ cũng không còn cơ hội quan tâm đến hành động của Trương Thanh Vân, đây mới là đả kích lớn nhất của hắn.
- Chủ tịch, anh không cần lo lắng, không phải bí thư Nhuận Uyên đã nói rồi sao? Anh có thể kéo vấn đề quyết định lên hội nghị thường ủy tỉnh ủy là đáng được khẳng định, có một số việc cũng khó thể nói rõ trái phải, hơn nữa Lăng Thủy lại chiếm hết thiên thời địa lợi.
Ấn Ngũ Quốc nói, dù hắn biết lý do mất hứng của Xa Vĩ nhưng vẫn vụng về khuyên bảo, là thư ký thì đây là chức trách.
Hơn nữa Ấn Ngũ Quốc cũng rất chán ghét Trương Thanh Vân, thư ký và lãnh đạo là bó buộc vào với nhau, cùng chung hoạn nạn, Xa Vĩ bị khiêu chiến thì có hại mà vô ích với thư ký như hắn. Trong khối chính quyền có ai không biết thư ký Ấn Ngũ Quốc là người uy phong lẫm liệt, hắn xuống tuyến dưới thì được tiếp đãi với tiêu chuẩn của thư ký trưởng. Nhưng ngoài Ấn Ngũ Quốc thì trước nay chưa từng nghe nói có một thư ký của phó chủ tịch nào trâu bò hơn, tất nhiên bây giờ vị trí của Ấn Ngũ Quốc cũng bị khiêu chiến. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Cậu thì biết gì?
Xa Vĩ lạnh lùng cười nói:
- Cậu có biết cơ hội lần này quý giá thế nào không? Vì tranh thủ cơ hội mà chúng ta đã cố gắng rất nhiều, đã ngưng tụ nhiều lực lượng, nhưng tự nhiên bị lãng phí vô ích, ai mà không đau lòng? Cậu đấy, suy xét vấn đề luôn quá hẹp.
Ấn Ngũ Quốc cúi đầu tỏ vẻ tiếp nhận lời dạy bảo nhưng trong lòng cũng liên tục nói thầm, hắn hiểu rõ Xa Vĩ, cũng lần đầu tiên thấy lãnh đạo có biểu hiện cao thượng như vậy. Nhưng rõ ràng đây chỉ là lời nói dối trá, vì vậy mà Ấn Ngũ Quốc cũng thấy được sự bất đắc dĩ của lãnh đạo.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã thật sự đứng vững chân ở Cảng Thành, hơn nữa biểu hiện của Trương Thanh Vân ở năng lực xử lý công tác cũng là rất mạnh. Đồng thời người ta lại vừa lập uy xong, sĩ khí dâng cao, Xa Vĩ thua cuộc quay về, bây giờ mà va chạm thì Xa Vĩ căn bản không thể nắm chắc.
Nhưng nếu không có động tác gì thì trong lòng Xa Vĩ sẽ rất khó chịu, nhưng tâm lý dày vò này cũng làm hắn bực bội, hắn thậm chí còn không dám biểu hiện với người thân cận, chỉ biết sử dụng phương pháp lừa mình dối người mà thôi.
Xe vẫn phóng đi như tến bắn, lãnh đạo và thư ký trong xe đều rơi vào trầm tư. Đúng lúc này tốc độ xe hơi giảm lại, rõ ràng đã đến Cảng Thành. Tuy chỉ xa cách hơn mười ngày nhưng Ấn Ngũ Quốc lại cảm thấy biến đổi quá lớn, hắn biết rõ đây là biến đổi trong lòng, khó thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.