Chương trước
Chương sau
Tâm tình của Quách Tuyết Phương rơi xuống rất thấp, khu đất Quách gia nhắm trúng ở Thanh Giang bị Trương Thanh Vân ra tay cản trở, một mình Trương Thanh Vân có thể hủy hoại đi tất cả tâm huyết của Quách gia chỉ trong khoảnh khắc sao?
Điều này rõ ràng là không thực tế, Quách Tuyết Phương đã nhìn ra nguyên nhân thất bại của Quách gia chính là vì Chiêm Giang Huy. Hiện nay Chiêm Giang Huy rất bất mãn vì Quách gia ở Giang Nam, cho nên lão lặng lẽ làm cây chống lưng cho Trương Thanh Vân, tất nhiên Trương Thanh Vân có hậu thuẫn của Chiêm Giang Huy mới dám cứng đối cứng như vậy.
Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây mà trong lòng rất bất lực, từ nhỏ nàng đã sùng bái người dượng là Chiêm Giang Huy, nhưng dượng lại như gần như xa với Quách gia, biểu hiện thì giúp đỡ Quách gia nhưng thực chất lại ít khi đứng thành hàng. Chính dượng khống chế khá nhiều thứ, hành vi làm việc cũng hoàn toàn độc lập.
Trước kia thực lực của Quách gia ở Giang Nam là khá yếu, những năm gần đây vì lợi dụng thời cơ Chiêm Giang Huy ở Giang Nam mà gây dựng cơ đồ. Khi đó Quách Tuyết Phương rất có lòng tin, nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ của nàng quá đơn giản, nếu so sánh giữa mình và Trương Thanh Vân, rõ ràng dượng ưa thích Trương Thanh Vân hơn.
Còn đối với Trương Thanh Vân thì cũng đã có sách lược giảng hòa với Quách Tuyết Phương, Chiêm Giang Huy muốn hòa giải chỉ là diễn viên đi ngang sân khấu, nếu nói từ căn bản thì tranh giành khu đất ở Thanh Giang là không phân đúng sai, Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương chỉ là tranh chấp về lợi ích.
Tất nhiên nếu phân biệt đúng sai thì thế lực Quách gia ở Giang Nam rõ ràng xử lý sự việc quá xấu xa, hơn nữa còn rất bá đạo. Trương Thanh Vân cũng đã được thấy sự kiêu ngạo và bệ vệ của Quách gia, đặc biệt là Quách Tuyết Phương, những năm vừa qua nàng làm ra trò ở Giang Nam, thường bành trướng khá gay gắt, mơ hồ còn có ý nghĩ bóp cổ tay chính mình. Nếu không cho Quách Tuyết Phương một lần bị nghẹn họng thì sau này sẽ ngày càng kiêu căng hơn.
Trương Thanh Vân ở lại Thành Đô hai ngày thì quay về Thanh Giang, Hà Mậu Sâm nhanh chóng tổ chức hội nghị thường ủy. Đây là lần đầu tiên ban ngành được mời dự hội nghị thường ủy toàn thể sau khi Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa diễn trò ở hội nghị lần trước.
Trước đó Trương Thanh Vân đã căn bản cùng trao đổi ý kiến với Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa, trên cơ bản đều đã xác lập được vị trí. Hà Mậu Sâm lui một bước, Đỗ Thận Khoa cũng không có yêu cầu cầu tiến, khe hở tồn tại ở vị trí chính giữa lập tức được Trương Thanh Vân chêm vào.
Đứng trên lập trường của Đỗ Thận Khoa thì sự tồn tại của Trương Thanh Vân là rất cần thiết, không có Trương Thanh Vân thì hắn phải trực diện với Hà Mậu Sâm. Hai người hai tính cách, hơn nữa cách biệt lại quá lớn, nếu không có bước giảm xóc thì hoàn toàn không được.
Tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác thận trọng với hội nghị thường ủy vào hôm nay, dù sao quan hệ giữa bí thư và chủ tịch vẫn còn ở vào thời kỳ chiến tranh lạnh, cũng không biết trong hội nghị sẽ xuất hiện tình huống gì không tốt.
Nhưng ngay từ đầu hội nghị thì mọi người lập tức phát hiện ra mình đã sai, hội nghị được tiến hành rất thông. Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa gặp mặt mà không tóe lửa khắp nơi như trong tưởng tượng, hai người bắt tay nhau trò truyện rất tùy tiện, Đỗ Thận Khoa tiến lên phía trước nói:
- Bí thư, hội nghị lần trước tôi có chút nôn nóng, hôm nay cần phải hướng về phía các đồng chí làm kiểm điểm.
Hà Mậu Sâm cười rất sáng lạn, hắn dùng một tay còn lại đắp lên tay kia rồi lắc mạnh, sau đó lại thở dài nói:
- Không nên nhắc đến chuyện đã qua, tất cả đều phải nhìn về phía trước, tôi cũng thường không chu toàn trên phương diện liên hệ, vấn đề trách nhiệm cũng không cần phải nhắc lại.
Hà Mậu Sâm nói xong thì hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, bầu không khí ở phòng hội nghị cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Bí thư và chủ tịch là hai vị đứng đầu thành phố, quan hệ giữa hai người mà hòa hoãn thì rất có tác dụng đối với vấn đề đoàn kết ban ngành.
Hội nghị thường ủy chính thức được bắt đầu, mọi người đều cảm nhận được sự biến đổi rất rõ ràng, về phương diện nhân sự thì người được quyền lên tiếng chính là bí thư Trương. Đối với chức vụ bí thư tư pháp và phó chủ tịch thường ủy thì đều là tiêu điểm tranh đoạt của Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa, cũng là nơi mà hai người này bộc phát mâu thuẫn.
Ngay từ đầu hội nghị thì Trương Thanh Vân đã tuyên bố cái nhìn của mình về hai vị trí chủ chốt này, trong đó hắn lập tức đưa ra đề nghị. Hắn dứt khoát đề nghị chọn biện pháp đề cử, chưa đề cập đến nhân tuyển của đảng ủy Thanh Giang, còn có nhân tuyển của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Đề nghị của Trương Thanh Vân được nhất trí thông qua, mọi người không phải kẻ ngu, liếc mắt đã nhìn thấy hai vị lãnh đạo lớn thông qua đề nghị của Trương Thanh Vân. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng lợi dụng cơ hội lần này để làm cho mọi người thích ứng với quyền lợi chủ đạo của hắn trên phương diện nhân sự.
Biểu hiện ở điểm này khá rõ ràng, như vậy sau hội nghị lần này thì Trương Thanh Vân sẽ trực tiếp hạ lệnh để phòng tổ chức tiến hành khảo sát tất cả ban ngành quận huyện và thị ủy, sẽ nhanh chóng đưa ra ý kiến về vấn đề điều chỉnh ban ngành cho đảng ủy.
Sau khi Trương Thanh Vân lên tiếng thì Điền Khải Diệu đã tỏ vẻ sẽ lập tức sắp xếp, trong lúc này Hà Mậu Sâm không chen lời vào, hắn tỏ ra đúng mực như vậy rõ ràng là trước nay chưa từng có. Tất cả mọi người tham dự hội nghị thường ủy hôm nay đều cảm thấy kinh ngạc, tuy vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng đang xem xét về bố cục quyền lợi lần này ở Thanh Giang. Khi hội nghị được mở ra đến lúc này thì mọi người mới hiểu rõ ý nghĩa, thực tế chính là ba vị lãnh đạo quyết định thay đổi không khí thường ủy, để mọi người cùng quen thuộc với một vài điều chỉnh, mà không khí thường ủy thay đổi thì bố cục quyền lợi ở Thanh Giang cũng thay đổi theo.
Trong đợt thay đổi lần này thì Trương Thanh Vân rõ ràng là người thắng lớn, chức vụ bí thư phụ trách công tác đoàn thể của hắn đã được cũng cố mạnh mẽ, cơ bản có thể nói là dang tiếng xứng với quyền lợi. Trên tay hắn khống chế công tác đoàn thể, hơn nữa còn nắm chặt hạng mục khu công nghệ rất nóng bỏng. Điều này cũng không giống như một phó bí thư, nhìn thế nào cũng thấy giống như ban ngành Thanh Giang đang luân chuyển, thời cơ Trương Thanh Vân tiến lên một bước càng ngày càng lớn.
Biểu hiện của Trương Thanh Vân lại càng chứng minh những phán đoán này, sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì hắn bắt đầu thị sát tất cả ban ngành quan trọng như những gì đã nói. Phòng tuyên truyền thị ủy, ủy ban kỷ luật thị ủy, trường đảng thị ủy, tất cả những ban ngành mà trước kia Trương Thanh Vân rất ít khi giao tiếp cũng được thị sát một lượt.
Trương Thanh Vân vung tay thì cũng bắt đầu lộ mặt mũi, hầu như tất cả cán bộ đảng ủy đều biết mặt hắn. Tính đến lúc này thì hắn đã đến Thanh Giang được hơn một năm, nhưng sau này chức vụ phó bí thư của hắn mới có được quyền lực như danh tiếng. Sau này nếu Hà Mậu Sâm không có mặt ở Thanh Giang thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể thay thế để chủ trì tất cả công tác trong thị ủy.
Chính đàn Thanh Giang lật bài lập tức đưa đến tiếng vang rất lớn trong phạm vi toàn thành phố, đối với Trương Thanh Vân thì cảm thấy công tác ngày càng bề bộn, gặp nhiều người, đủ loại chào hỏi, các loại quan hệ, điều này làm cho người ta khó thể chịu được.
Mà thời gian Trương Thanh Vân về Thành Đô cũng không còn yên tĩnh như xưa, người và quà cáp cứ đến như thác lũ. Dựa theo tính cách thì Trương Thanh Vân rất ghét những vấn đề này, nhưng tình hình lúc nào cũng vậy, hắn bây giờ nắm quyền lớn, nếu không quá hòa hợp sẽ bị người ta nói mua danh chuộc tiếng, sẽ nói ra những lời khó nghe như ra vẻ. v. v. Vì vậy đa số tình huống hắn đề phải tự mình ứng phó. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trọng điểm trong vấn đề này chính là các ban ngành quận huyện, Thanh Giang có bốn quận và tám huyện, tổng cộng có hai mươi bốn lãnh đạo thuộc đảng ủy, khoảng thời gian này Trương Thanh Vân hầu như phải gặp qua một lượt. Đối với đám huyện lệnh nắm quyền một phương, đặc biệt là bí thư, Trương Thanh Vân cố gắng tỏ ra khách khí.
Trương Thanh Vân biết rõ một điều, nếu mình muốn đem lực ảnh hưởng thẩm thấu đến toàn bộ hệ thống Thanh Giang thì đám cán bộ này chính là những lực lượng trung kiên. Lần đầu tiên tiếp xúc thì phải để lại cho đối phương ấn tượng tốt, Trương Thanh Vân thấy qua nhiều người như vậy cũng có ý nghĩ riêng biệt. Hà Mậu Sâm thả quyền lợi cho hắn, hắn cũng không cần phải che giấu, cần phải có chút hành động và biểu hiện tư thái, không không hành động thì sẽ gây ra cho người ta cảm giác mất tự nhiên. Nhưng vấn đề này cũng nên hành động đúng mực, có thể liên hệ với lãnh đạo đầu não quận huyện nhưng không thể ra tay.
Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa đã kinh doanh nhiều năm ở Thanh Giang, ngoài bọn họ thì những thường ủy khác cũng vươn lực ảnh hưởng xuống một bộ phận thế lực. Nếu nắm quyền nhân sự thì rất tốt, nhưng làm ra những hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ liên hệ đến rất nhiều vấn đề, nếu trở thành mũi tên thì không có quả ngon để ăn.
Hoa hồng dù đẹp nhưng cũng có thể đâm đứt tay, Hà Mậu Sâm chính là hy vọng Trương Thanh Vân có thể làm được vài chuyện, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết rất rõ ràng, vì vậy hắn cũng không muốn mình là con nhím ở Thanh Giang. Lúc này tình hình ở Thanh Giang đang cần những bước đệm, ánh mắt phải nhìn về phía Thành Đô.
Khách sạn Hán Dũng ở Thành Đô, trưởng ban số ba Trần Lâm đã sắp xếp một gian phòng, một mình hắn dạo bước ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại xem giờ.
- Keng, keng!
Hai tiếng chuông thang máy vang lên, thân thể Trần Lâm chợt khựng lại, hắn nín thở nhìn chằm chằm vào thang máy. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Trương Thanh Vân từ bên trong đi ra như rồng như cọp.
- Chào trưởng phòng Trương!
Trần Lâm tiến lên phía trước nói, khi còn cách rất xa đã vươn tay ra.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười ha hả, hai người tiến lại gần thì bắt chặt tay, Trương Thanh Vân nói:
- Tôi đến rất đúng giờ, nhưng vẫn để anh phải đợi lâu, đúng là xấu hổ.
- Nên như vậy, nên như vậy!
Trần Lâm vội vàng cười nói, khi đối diện với Trương Thanh Vân thì hắn không còn phong thái kiêu ngạo như ngày thường, hắn đặt vị trí của mình xuống khá thấp.
Khi tiến vào gian phòng thì Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Ủa, chỉ có một mình anh thôi sao? Tôi mời anh và chị nhà mà?
Trần Lâm đỏ mặt, hắn nói:
- Bà nhà hôm nay tăng ca nên không đến được, bí thư đến Thành Đô tất nhiên tôi phải mời khách, để anh tiêu pha thì tôi rất xấu hổ.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Trần Lâm, hắn thấy ánh mắt đối phương có hơi lóe lên, không dám đối mặt với mình, vì vậy câu nói vừa lên khỏi cuống họng đã bị nuốt xuống. Hắn vung tay rồi ngồi xuống ghế trước tiên.
Trần Lâm vội vàng gọi nhân viên phục vụ dâng trà, hắn lại tự tay rót trà cho Trương Thanh Vân, có vẻ rất ân cần. Hắn chủ động gọi điện cho Trương Thanh Vân, nói muốn mời đến dùng cơm, hơn nữa vừa lúc đối phương về Thành Đô, vì vậy mà nhận lời mời nên mới có bữa cơm lúc này.
- Trưởng phòng Trương, đúng rồi, gần đây chúng tôi nhận được nhiệm vụ, nói Thanh Giang các anh cần chúng tôi đề cử hai vị trí thường ủy. Nhiệm vụ đã được đưa xuống, chúng tôi đang tìm kim đáy biển, không biết nên bắt tay vào làm từ điểm nào.
Trần Lâm đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Trần Lâm, hắn ho khan nói:
- Trưởng ban Trần, cũng cần phải chú ý tính kỷ luật, anh cảm thấy lời này nói với tôi thích hợp sao?
Vẻ mặt Trần Lâm chợt đỏ hồng, hắn liên tục nói mình đã lỗ mãng, vì vậy mà nói năng lộn xộn. Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Anh còn chuyện gì muốn che che giấu giấu sao? Có gì anh cứ nói thẳng, không cần phải đi đường vòng, tự cho rằng mình thông minh.
Vẻ mặt Trần Lâm chợt biến đổi, hắn đứng lên cúi đầu, bộ dạng xấu hổ đến cực điểm. Hắn biết tình hình Trương Thanh Vân ở Thanh Giang, gần đây Thanh Giang vì hai vị trí thường ủy mà đánh nhau túi bụi, bí thư đảng ủy và chủ tịch chính quyền cũng vì vậy mà vung tay rất mạnh.
Cuối cùng vụ việc này cũng được xử lý, đảng ủy thành phố Thanh Giang không được đề cử người, nhân tuyển sẽ do tỉnh ủy đề cử. Nhiệm vụ này rơi xuống vai làm Trần Lâm linh hoạt hẳn lên, trước tiên hắn hẹn ngày gặp mặt Trương Thanh Vân.
Trần Lâm nghĩ rằng trên tay mình có bài tẩy, có thể trợ giúp Trương Thanh Vân một tay, sau đó có thể dùng vấn đề này để kiếm một chút trợ giúp từ Trương Thanh Vân, hai bên xem như có qua có lại. Hơn nữa hai người trước kia có quan hệ cấp trên cấp dưới, hai bên đều có sự tín nhiệm lẫn nhau, vấn đề này sẽ rất thuận lợi.
Không ngờ trưởng phòng Trương xuống tuyến dưới làm bí thư mà tính tình vẫn không thay đổi, trong mắt không nhiễm một hạt cát, đến lúc này xem ra vẫn là Trần Lâm hắn đường đột, cuối cùng bị Trương Thanh Vân mắng không nể mặt, Trần Lâm biết đặt mặt ở nơi nào.
Nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà Trần Lâm không dám ngẩng đầu, hắn giống như nhớ lại thời gian Trương Thanh Vân làm phó phòng tổ chức.
Trần Lâm hắn sao lại váng đầu, biết rõ trưởng phòng Trương là người quang minh lỗi lạc mà còn sinh ra ý đồ dùng tiểu thông minh? Trần Lâm thật sự hối hận, đáng tiếc, bị Trương Thanh Vân chỉ thẳng mặt thì không nói ra không được.
Vì vậy mà Trần Lâm dùng giọng lắp bắp giảng giải ngọn nguồn sự việc, thì ra tất cả đều vì em vợ của hắn. Em vợ Trần Lâm mở một công ty xây dựng nằm ở vùng tiếp giáp giữa Thành Đô và Thanh Giang, lúc đó khi hạng mục khu công nghệ bị mắc cạn thi có rất nhiều giám đốc công ty xây dựng muốn rút lui, nhưn em vợ của Trần Lâm có lòng tin, hắn lấy được một hạng mục mà người ta bỏ lại, chuẩn bị làm việc.
Nhưng đúng lúc này thì không khí thay đổi, Trương Thanh Vân mở họp báo công bố tin tức, hạng mục khu công nghệ Thanh Giang sống lại mạnh mẽ.
Vốn dĩ điều này cũng không có gì, nhưng phiền phức lại kéo đến với em vợ Trần Lâm, công ty xây dựng trước đó bỏ đi đã quay lại, chính thức đổi ý với hợp đồng chuyển nhượng công trình.
Em vợ của Trần Lâm tất nhiên mặc kệ tất cả, hắn chạy đến nào loạn với đơn vị quản lý đấu thầu của ủy ban quản lý khu công nghệ. Nhưng sau khi được ủy ban quản lý đưa ra câu trả lời thuyết phục thì em vợ Trần Lâm vẫn không chịu, vì vậy mà sự việc kéo nhau ra tòa, kết quả thất nhiên là em vợ Trần Lâm không đủ tư nguyên phải thua, phải bỏ chạy đến tìm kiếm sự trợ giúp từ phía anh rể.
Tuy trên tay Trần Lâm có thực quyền, hắn là một trưởng ban của phòng tổ chức tỉnh ủy nhưng lại không thể xuống tuyến dưới tiếp xúc với cán bộ thành phố, vì vậy mới nghĩ đến con đường của Trương Thanh Vân.
- Trưởng phòng Trương, ủy ban quản lý và ban đấu thầu của khu công nghệ Thanh Giang cũng hơi quá đáng, đây chính là chuyện mà ba bên đã cùng nhau đạt thành hiệp nghị, sao có thể nói đổi là đổi ngay được? Đây không phải là ức hiếp người sao?
Trần Lâm nói đến phần sau mà càng căng thẳng, dần dần lại trở nên tức giận.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Lâm một lúc lâu. Hắn đã từng nghe nói về chuyện này, nhưng những gì nghe được lại không giống với Trần Lâm, là một phiên bản khác. Nghe nói có một công ty xây dựng không đủ vật lực, công ty này mạo danh dùng một công ty khác ra đấu thầu, cuối cùng bị phát hiện và hủy bỏ tư cách.
Nhưng khi lời đến miệng Trần Lâm thì sao lại thay đổi như vậy? Trương Thanh Vân còn nhớ rõ lúc đó người báo cáo là Hề Mai Ngọc, hắn tín nhiệm chủ nhiệm Hề, vì vậy cảm giá đầu tiên chính là Trần Lâm nói không đúng.
- Anh Trần, anh phải hiểu rõ thân phận của mình, chúng ta là người trong thể chế, kiêng kỵ nhất chính là cùng người ngoài gây náo loạn. Anh thì tốt rồi, vì chuyện của một cậu em vợ mà không quan tâm đến tính kỷ luật, đây không phải là làm bừa bãi sao?
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.
Trần Lâm chợt sững sờ, hắn tưởng rằng Trương Thanh Vân nghe xong tin tức này thì sẽ cực kỳ tức giận và về kiểm tra rõ ràng, không ngờ đối phương lại thờ ơ nắm chặt vấn đề mình vi phạm tính kỷ luật tổ chức mà không buông. Vì vậy dù Trần Lâm kiêng kỵ Trương Thanh Vân nhưng vẫn cảm thấy không phục, hắn cúi đầu ũ rũ không nói nên lời.
Trương Thanh Vân biết rõ đối phương không phục, khi đang chuẩn bị nói thêm vài câu thì điện thoại chợt vang lên. Hắn lấy ra thì thấy Uông Phong gọi điện đến, vì vậy mới đứng lên nói:
- Đi thôi, anh quay về xem xét lại tình huống, gặp chuyện thì phải suy nghĩ cho kỹ càng, bây giờ tôi có chuyện phải đi, hôm nay cứ như vậy là được.
Trương Thanh Vân nói xong thì khoát tay xuống lầu, chỉ để lại một mình Trần Lâm ở trong phòng với vẻ mặt âm tình bất định, hắn thầm nói một câu:
- Sao? Coi mình là lãnh đạo thật sao?
Trần Lâm càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hắn đá mạnh lên làm những vật dùng trên bàn đổ tán loạn, vì vậy mà trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Mà Trương Thanh Vân rời khỏi khách sạn Hán Dũng cũng không biết đã vô tình chôn lại một tai họa ngầm, hơn nữa bản thân hắn cũng có sai sót, đẩy người ta ra rìa là chuyện khá kiêng kỵ trong quan trường.
Trương Thanh Vân rời khỏi phòng tổ chức tỉnh ủy, tuy vẫn còn để lại chút ảnh hưởng, nhưng chút ảnh hưởng ấy đặt trước mặt lợi ích thì chẳng đáng là gì, hắn đã đánh giá Trần Lâm quá cao.
Uông Phong đến Thành Đô, hắn mời Trương Thanh Vân đến hộp đêm Mờ Ảo uống rượu, tất nhiên tiếp khách còn có cả Uông Thanh Tuyền. Nếu Uông Thanh Tuyền so với Uông Phong thì rõ ràng là trưởng bối và được ngồi trên ghế chủ vị, nhưng vì có mặt Trương Thanh Vân mà lão cũng không quá rêu rao, ngồi trên ghế có chút thận trọng.
Trương Thanh Vân đã có hành động với chuyện của Uông Thanh Tuyền, tuy không biết lãnh đạo tỉnh ủy sẽ quyết đoán như thế nào, nhưng nếu nói về vấn đề sơ bộ thì vị trí chủ tịch tập đoàn Giang Nam của Uông Thanh Tuyền có thể được giữ lại. Nhưng ban ngành trong tập đoàn phải có chút điều chỉnh, Uông Thanh Tuyền muốn khôi phục lại vẻ vinh quang ngày xưa cũng không dễ dàng.
Về phần Uông Phong thì rất tinh thông tính toán, hắn muốn lợi dụng Trương Thanh Vân để nhấc lên sóng gió ở Giang Nam, Uông Phong lợi dụng lúc cháy nhà đến hôi của để chiếm chút tiện nghi. Nhưng thủ đoạn của Trương Thanh Vân rất cay nghiệt, hắn giải quyết dứt khoát tất cả tin đồn, sau khi đạt đến mục đích thì lập tức thỏa hiệp, cũng không để cho Uông Phong có thời gian, không chừa cho Uông Phong cơ hội.
Uông Phong đến lúc này mới biết Trương Thanh Vân là kẻ vắt chày ra nước, vì vậy hôm nay tuy hắn mời khách nhưng vẻ mặt không được tốt lắm, ngược lại cùng Uông Thanh Tuyền tạo thành liên minh ở vị trí đối lập.
Vẻ mặt Uông Thanh Tuyền lại tràn đầy nụ cười, rất khách khí với Trương Thanh Vân. Lão liên tiếp bị ăn vài cái tát của đối phương, răng rơi đầy đất, cuối cùng còn suýt nữa mất đi ghế chủ tịch, điều này cũng làm lão phải bày ra vị trí chính đáng của mình. Lão biết rõ đối phương không mềm như quả hồng, người ta là địa đầu xà chân chính. Tập đoàn Giang Nam đang ăn nhờ ở đậu trên đất Thanh Giang, nếu người ta nảy sinh lòng dạ ác độc thì lão tuyệt đối không thể gánh được. Uông Thanh Tuyền sinh ra giác ngộ như vậy, tất nhiên cũng vì thế mà thái độ chuyển biến, nhưng lão không ngờ bộ dạng của mình rơi vào trong mắt lạ làm cho Uông Phong lòng đau như dao cắt.
"Từ khi nào Uông gia đã rơi xuống tình cảnh thế này rồi? Chỉ là một phó bí thư cấp bậc phó phòng mà làm cho chú của mình trở thành bộ dạng như vậy sao?"
Trong lòng Uông Phong có những cảm giác rất khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.