Chương trước
Chương sau
Hà Mậu Sâm đến rất trễ nhưng bước chân có tần suất rất cao, hắn đẩy cửa tiến vào giống như một thầy giáo đi vào phòng học. Nhưng trên tay thầy giáo thường là giáo án và vở bài tập của học sinh, mà trên tay Hà Mậu Sâm chính là đủ loại văn kiện.
Hà Mậu Sâm vừa tiến vào cửa thì trong phòng trở nên rộn rã, tất cả mọi người đều tiến lên chào hỏi. Hắn gật đầu với mọi người rất phong độ, ánh mắt cuối cùng lại chuyển lên người Trương Thanh Vân, hắn mỉm cười gật đầu, xem như hoan nghênh Trương Thanh Vân trở về không một tiếng động.
Trong phòng họp là một chiếc bàn tròn khá lớn, tất cả ghế ngồi được bày ra xung quanh bàn, tất nhiên chính giữa là vị trí đầu tiên trong thường ủy. Không biết là ý nghĩ của ai mà chiếc ghế đầu tiên trong thường ủy Thanh Giang có chút khác biệt với những chiếc ghế khác. Tuy kiểu dáng giống như đúc nhưng chiếc ghế này rộng hơn những chiếc khác một chút, chỉ là mười phân, tuy chênh lệch rất nhỏ nhưng dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đặc biệt là khi Hà Mậu Sâm ngồi lên ghế thì cảm giác khác biệt càng rõ ràng, hắn có vẻ cao hơn mọi người một chút, khí phách hơn một chút, khí thế uy nghiêm rất rõ ràng.
Ngay từ đầu hội nghị thì tình hình không nằm ngoài dự kiến của Trương Thanh Vân, Hà Mậu Sâm trọng điểm nhấn mạnh đến vấn đề nhân sự và giai đoạn hai của hang mục khu công nghệ. Hắn nói như vậy thì giống như đã quyết định chương trình cho hội nghị thường ủy, tất cả mọi người đều phải đi theo con đường này.
Điền Khải Diệu nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt hướng về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cau mày, hắn không thích cảm giác này, Hà Mậu Sâm rõ ràng muốn cầm bài của chính mình, ít nhất cũng ám hiệu mình phải dựa vào hắn ở vấn đề nhân sự. Chỉ như vậy thì sau khi kết thúc chương trình về nhân sự thì Hà Mậu Sâm mới giúp đỡ mình về vấn đề hạng mục khu công nghệ.
Đối với Trương Thanh Vân thì rõ ràng Hà Mậu Sâm đang cường thế đè người, trước khi đến Thanh Giang thì Trương Thanh Vân đã nghe nói Hà Mậu Sâm rất cường thế, nhưng thật sự chứng kiến phải đến tận ngày hôm nay. Chưa nói đến vấn đề Hà Mậu Sâm có thực hiện được hay không, nhưng chỉ cần xét phần ngang ngược này cũng là người ta mãn nhãn.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn qua Điền Khải Diệu tỏ ý không có việc gì, sau đó hắn cầm lấy ly trà ngồi lên ghế, bộ dạng có hơi uể oải. Tỏ ra yếu thế là một môn nghệ thuật, Trương Thanh Vân phải xem trước một chút, phải nhìn cho rõ ràng.
Không có quá nhiều lời dạo đầu, hội nghị lập tức tiến vào đề tài thảo luận đầu tiên, tất nhiên chính là nhân tuyển cho chức vụ bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an.
Bên phía Điền Khải Diệu thì đề cử Quách Chu Quần, còn bên phía thị ủy Thanh Giang thì đề cử chủ nhiệm ủy ban cải cách thị ủy Liễu Tử Nam. Điền Khải Diệu vừa nói ra khỏi miệng thì vẻ mặt Đỗ Thận Khoa lập tức thay đổi, nhân tuyển của phòng tổ chức còn có ý nghĩa gì nữa sao? Hội nghị thường ủy trước đó Quách Chu Quần đã bị mắng té tát, hơn nữa bây giờ còn ở tại thủ đô, xem như người chịu tội, như vậy sao còn cơ hội đề bạt?
Quách Chu Quần nếu đã không có cơ hội thì người được đề cử còn lại chỉ là Liễu Tử Nam, người này là chủ nhiệm ủy ban cải cách có cấp bậc phó phòng, tiến vào ban ngành thường ủy cũng coi như miễn cưỡng hợp cách. Tất nhiên điều quan trọng chính là Liễu Tử Nam tuyệt đối đáng tin đối với Hà Mậu Sâm, rõ ràng cuộc chiến tranh giành chức bí thư tư pháp nghiêng hẳn về một bên Hà Mậu Sâm.
Đỗ Thận Khoa nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lúc này phó bí thư đang cúi đầu, tâm tình có vẻ trầm thấp. Đỗ Thận Khoa thầm lắc đầu, cảm thấy thất vọng đến cực điểm, nhưng vẻ mặt lại không chút biểu cảm.
- Anh Đỗ, có cần phải biểu quyết hay không?
Hà Mậu Sâm dùng giọng ôn hòa nói với Đỗ Thận Khoa, khóe miệng Đỗ Thận Khoa cong lên thành đường, hắn nhìn về phía Điền Khải Diệu rồi nói:
- Anh Điền, anh dứt khoát nói ra những ý kiến về vấn đề điều chỉnh ban ngành chính quyền lần này xem nào.
Điền Khải Diệu có chút sững sốt, hắn nhìn chung quanh một chút rồi nói:
- Chủ tịch Đỗ, lần này ban ngành ngoài phải xác định nhân tuyển cho chức vụ bí thư tư pháp thì còn cần tham vấn ban ngành chính quyền để chọn ra một nhân tuyển thường ủy, cũng không phải điều chỉnh ban ngành chính quyền.
- Được, tôi đã hiểu, các anh có nhân tuyển cụ thể chưa?
Đỗ Thận Khoa nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
- Điều này...Điều này...
Đỗ Thận Khoa không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Căn cứ vào kết quả khảo sát cán bộ lần này thì chúng tôi xem trọng phó chủ tịch Lại, nhưng có điều...
- Bốp!
Điền Khải Diệu vừa nói được một nửa thì Đỗ Thận Khoa đã vỗ bàn, mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên. Vẻ mặt Đỗ Thận Khoa chợt tái nhợt, hắn nói:
- Dựa theo quy củ thì việc bổ nhiệm những cán bộ trên phó phòng phải cần chính phòng tổ chức tỉnh ủy khảo sát hoàn thành, các anh làm thế nào để khảo sát cán bộ? Các anh khảo sát phó chủ tịch Lại khi nào? Sao tôi không hay biết gì?
Vẻ mặt Điền Khải Diệu lập tức đỏ bừng, vừa rồi hắn đã nói sai lời, lại bị Đỗ Thận Khoa chụp lấy không buông. Đúng lúc này Hà Mậu Sâm lại ho khan nói:
- Anh Đỗ, không nên quá kích động, trưởng phòng Điền cũng có phần sai. Nhân tuyển cho vị trí thường ủy không phải trước nay đều do đảng ủy chúng ta đề cử sao? Đây chỉ là một quá trình bình thường mà thôi.
- Bí thư, tôi không gấp không được, tôi biết tổ chức nghiêm túc, có kỷ luật, nhưng phòng tổ chức khảo sát cán bộ chẳng thể không một tiếng động được. Ngay cả tôi cũng không biết rõ tình huống, các anh có nhân tuyển, người này sao có thể tuyển? Chẳng lẽ có thao tác trong bóng tối sao?
Đỗ Thận Khoa nói, hắn trái ngược với sự an phận ngày thường, lớn giọng hướng về phía Điền Khải Diệu. Nhìn qua thì có vẻ đang nổi giận với Điền Khải Diệu nhưng tất cả đều biết trong vấn đề này có chuyện gì đang xảy ra.
- Chủ tịch Đỗ, anh nên chú ý cách dùng từ, anh nói chuyện như vậy trong hội nghị sao?
Hà Mậu Sâm cuối cùng cũng tức giận, Đỗ Thận Khoa mắng chửi làm hắn nổi nóng, làm hắn không thể không đứng ra ổn định đại cục.
Hà Mậu Sâm tính toán ngàn lần cũng không ngờ mình ra tay quá nhanh, nhìn qua thì có vẻ ép Trương Thanh Vân, thực tế thì ép Trương Thanh Vân chẳng khác nào không chừa đường sống cho Đỗ Thận Khoa. Lần này Hà Mậu Sâm dùng sức quá mạnh, vấn đề mấu chốt chính là Đỗ Thận Khoa chó cùng rứt giậu.
- Bí thư Hà, tôi quyết định rời khỏi hội nghị hôm nay, phòng tổ chức nhất định phải có một câu trả lời thích hợp, đề bạt cán bộ chẳng phải luôn dựa theo nguyên tắc công bình công chính sao?
- Bầu không khí trong thường ủy Thanh Giang chúng ta càng ngày càng kém, nếu truyền xuống dưới thì chẳng phải toàn bộ ban ngành sẽ rung chuyển sao?
Đỗ Thận Khoa nói.
- Bừa bãi, anh!
Hà Mậu Sâm bị những lời nói của Đỗ Thận Khoa làm cho thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Trương Thanh Vân thấy tình cảnh quá sức khó khăn, cảm thấy đã đúng lúc, vì vậy vội vàng ngăn trước mặt Hà Mậu Sâm rồi nói:
- Bí thư, anh bớt giận, trước tiên phải tỉnh táo, tỉnh táo mới được.
Sau đó Trương Thanh Vân lại quay đầu nháy mắt với đám người Nghê Quảng Vũ, mọi người lập tức hiểu ý, lập tức khuyên Đỗ Thận Khoa rời khỏi hội trường. Sau khi ầm ĩ một lúc thì trò khôi hài ở hội nghị thường ủy mới kết thúc.
Trương Thanh Vân liên tục khuyên can Hà Mậu Sâm đến tận phòng làm việc, vẻ mặt Hà Mậu Sâm tái nhợt, từ khi hắn làm bí thư thị ủy Thanh Giang đến bây giờ thì là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh hội nghị thường ủy như hôm nay. Có người đứng trên hội nghị thường ủy công khai khiêu chiến với quyền uy của bí thư ở thường ủy, như vậy Hà Mậu Sâm phải đặt mặt vào nơi nào?
Trương Thanh Vân cảm thấy rất đắc ý đối với kết quả ngày hôm nay, hắn cố ý tỏ ra yếu thế để kích thích Đỗ Thận Khoa. Thanh Giang có ba bến tàu, nếu bến tàu của Trương Thanh Vân hắn bị đánh tan thì Đỗ Thận Khoa là thỏ chết chó săn lên nồi, sự kiện chó cùng rứt giậu nằm trong dự đoán của Trương Thanh Vân.
Nhưng Trương Thanh Vân không ngờ Đỗ Thận Khoa lại xử lý như vậy, nhưng sau khi xem xét thì hoàn toàn có thể dễ hiểu. Hà Mậu Sâm là bí thư thị ủy và nắm bắt đảng ủy, hắn ôm lấy công tác đảng ủy không tạo ra khe hở thì chẳng sao, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn chèn ép không gian sinh tồn của Đỗ Thận Khoa ở bên chính quyền.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam làm phó bí thư, hắn không chế hạng mục khu công nghệ vốn đã làm cho Đỗ Thận Khoa bị đè nén, bây giờ thậm chí Hà Mậu Sâm còn muốn sắp xếp người của mình vào chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố. Điều này vốn cũng là không sao, nếu có Trương Thanh Vân thì ba bên ngăn cản lẫn nhau, Đỗ Thận Khoa còn có thể chịu được.
Nhưng tình cảnh lúc này Trương Thanh Vân đã hoàn toàn bị Hà Mậu Sâm khống chế, Đỗ Thận Khoa phản kích cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
- Thanh Vân, cậu về trước đi, tôi không sao!
Hà Mậu Sâm xanh mặt nói, bộ dạng không giống như đã xảy ra chuyện. Trương Thanh Vân gật đầu lui ra, khi tiến ra khỏi cửa thì nghe thấy tong phòng vang lên vài tiếng ầm ầm. Trương Thanh Vân chợt run sợ, trên bàn làm việc của bí thư là một bộ ấm trà bằng sứ tốt nhất, cứ như vậy mà nát bét, đúng là đáng tiếc.
Sau khi Trương Thanh Vân quay về phòng làm việc thì thấy được hai người Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc, hai người thấy Trương Thanh Vân thì hầu như cùng chào một tiếng:
- Bí thư Trương!
Giọng điệu của hai người khá kích động giống như đứa bé khát sữa mà gặp mặt mẹ hiền, Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu với hai người rồi nói:
- Vất cả cho anh chị rồi, gần đây công tác có áp lực rất lớn phải không?
Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã chiếu sáng tâm tình của bọn họ. Trước đó bọn họ đã sớm nghe được tin đồn, biết rõ Trương Thanh Vân tiến vào thủ đô đập bể hạng mục, còn tạo ra vấn đề phi pháp. Bây giờ quốc hội đưa ra năm điều bảo vệ ruộng đất nông nghiệp, Thanh Giang có bị đâm vào cuống họng hay không thì chưa thể biết chắc.
Thế giới này chính là như vậy, Trương Thanh Vân gặp phải một vấn đề nho nhỏ ở thủ đô nhưng rơi vào trong Thanh Giang lại trở thành chuyện lớn bằng trời. Trương Thanh Vân hình như cũng bị ảnh hưởng vì vấn đề này, rất nhiều người nghĩ rằng bí thư Trương sẽ thất thế.
Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc cũng vì vấn đề ở khu công nghệ mà bị ép khó thể chịu nổi, khi nghe nói lãnh đạo trực tiếp là Trương Thanh Vân rơi vào trạng thái thất thế, dù là thật hay giả thì cũng rất bất ổn, cảm thấy khó thể yên tâm. Vì vậy khi nghe thấy tin tức Trương Thanh Vân quay về Giang Nam thì hai người tất nhiên sẽ phóng thẳng đến thị ủy, giống như chỉ cần gặp mặt bí thư Trương thì mới có thể an tâm được.
Trương Thanh Vân mời hai người tiến vào phòng làm việc, Ân Bằng Phi khách khí dâng trà cho mọi người. Muốn xem trạng thái của lãnh đạo thì có thể nhìn biểu hiện của thư ký, hôm nay Ân Bằng Phi cũng không khác gì ngày thường, mặt mũi tràn đầy nụ cười, trong sự cung kính có chút khách khí, cẩn trọng và tự tin.
Dù bên ngoài có bao nhiêu tin đồn thì Ân Bằng Phi thấy tất cả đều là vô căn cứ, đám người tung tin rõ ràng chẳng biết gì. Trước đó hắn không cùng đến thủ đô với Trương Thanh Vân, tất nhiên không biết Trương Thanh Vân có bao nhiêu năng lượng.
Nhưng sau khi đi hai vòng ở thủ đô với Trương Thanh Vân thì tầm mắt của Ân Bằng Phi cũng thông thoáng hơn, cũng thấy rõ bí thư Trương tuyệt đối không thể bị vây khốn ở địa phương nhỏ như Thanh Giang. Người ta là rồng, ao nhỏ Thanh Giang chẳng qua chỉ là địa phương để cá chép hóa rồng mà thôi, dù bí thư Trương không thể hóa rồng cũng chưa từng nghe nói rồng bị chết trong vũng lầy nhỏ.
Vì vậy Ân Bằng Phi hoàn toàn không bị những tin đồn bên ngoài làm ảnh hưởng, điều này làm cho đám thư ký trong ban thư ký không dám tìm hắn để mở miệng. Bọn họ sợ rằng thư ký Ân sẽ bị kích thích quá mức, động vào có thể yên sao?
Nhưng biểu hiện của Ân Bằng Phi xuất hiện trong mắt của Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc lại có tác dụng trấn tĩnh tâm thần, hai người bình phẩm trà thơm của Ân Bằng Phi, cũng bị nụ cười của đối phương lây nhiễm, vẻ mặt cũng khá hơn rất nhiều.
- Đan Đông, phó chủ nhiệm Hề, hai người làm sao vậy? Vẻ mặt cả hai hình như không được tốt cho lắm thì phải? Tôi nghĩ rằng báo cáo công tác của hai anh chị sẽ có nhiều khó khăn.
Trương Thanh Vân lại cười nói.
- Không, không có!
Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc đồng thời đứng dậy, cuối cùng Hề Mai Ngọc lại ngượng ngùng ngồi xuống. Vương Đan Đông hắng giọng báo cáo tình huống công tác, Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Đừng nên đứng, anh ngồi xuống nói, ngồi xuống rồi nói.
Vương Đan Đông lên tiếng nhưng thân thể lại không chuyển động, hắn cứ đứng như vậy, trên tay cũng không cầm theo thứ gì, hắn báo cáo tất cả những vấn đề mà ủy ban quản lý khu công nghệ gặp phải vào khoảng thời gian trước cho Trương Thanh Vân.
Tất cả hạng mục trong khu công nghệ đều đã được tiến hành theo giai đoạn, phương pháp này được áp dụng để tránh nguy hiểm. Nhưng khu công nghệ dù sao cũng không phải chỉ là những căn nhà, chủ yếu tập trung vào kỹ thuật, nhân tài và tài nguyên của các xí nghiệp vĩ đại trộn lẫn vào nhau, cũng vì vậy mới thuận lợi tạo ra ưu thế quy mô hiệu ứng.
Khi xí nghiệp đồng ý tiến vào khu công nghệ thì phương diện chính quyền phải chậm rãi thực hiện những gì được hứa hẹn trước đó. Đồng thời khi khu công nghệ bắt đầu xây dựng sẽ có quy hoạch tổng thể, quy hoạch tốt phải dựa vào vấn đề đấu thầu toàn tuyến, đặc biệt là xây dựng cơ sở hạ tầng, tất cả đều phải được khởi động.
Vì vậy khi giai đoạn thứ nhất được hoàn công thì đã tổn hao rất nhiều tài chính của chính quyền, bây giờ giai đoạn hai đang bị mắc cạn, tài chính của trung ương chưa xuống đúng chỗ, tất nhiên sẽ sinh ra khủng hoảng.
Vương Đan Đông chủ yếu phản ánh về những vấn đề này, dù ủy ban quản lý khu công nghệ đã khuyên bảo và làm bảo đảm cho các công trình của các xí nghiệp tương quan, đồng thời cũng đưa ra lời hứa hẹn với các xí nghiệp đang chuẩn bị đầu tư. Nhưng mọi chuyện vẫn như trước, mỗi ngày đều có đủ loại tin đồn được lưu truyền ở Thanh Giang, điều này làm cho khu công nghệ hầu như rơi vào trạng thái đình trệ. Trương Thanh Vân nghe báo cáo của Vương Đan Đông, lúc đầu vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng vẻ mặt cũng ngày càng trầm xuống.
- Rầm!
Trương Thanh Vân vung tay, một mô hình quả địa cầu trên mặt bàn lập tức bị đánh văng xuống đất phát ra âm thanh cực lớn. Vương Đan Đông đang báo cáo lập tức khựng lại, Hề Mai Ngọc thì hoảng sợ đứng dậy, hai người đồng thời lui về phía sau rồi cúi đầu không lên tiếng.
- Làm bừa bãi, là ai đặt điều? Chuyện không thể cũng bị bọn họ nói thành có thể!
Trương Thanh Vân tức giận quát lớn, trong lòng đúng là sinh ra tức giận, hắn vốn đã có sự chuẩn bị về vấn đề nhân tâm di động trong khu công nghệ, nhưng không ngờ thế cục lại rơi vào tình cảnh này. Ngay cả vấn đề kêu gọi đầu tư cũng rơi vào trạng thái trì trệ, đây chẳng phải đã nói rõ khu công nghệ bây giờ không còn lực hấp dẫn với các xí nghiệp công nghệ sao?
Đây không phải chỉ là chuyển biến xấu của hoàn cảnh đầu tư ở Thanh Giang, hơn nữa còn làm cho hình tượng khu công nghệ gặp phải đả kích quá lớn, nếu nói nghiêm trọng thì có ảnh hưởng tiêu cực đến toàn bộ Giang Nam.
- Các anh chị đều là người bất tài sao? Hạng mục khu công nghệ ở Thanh Giang đã được quốc gia phê duyệt, là hạng mục trọng điểm trong toàn tỉnh Giang Nam, có hai lá bài này mà các người vẫn còn không thể khống chế được cục diện sao? Hơn nữa còn làm cho tin đồn bùng lên khắp bốn phía, hình tượng của thành phố Thanh Giang, tình hình đầu tư cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng, các anh chị rõ ràng là tội đồ của Thanh Giang.
Trương Thanh Vân tức giận quát lớn, bộ dạng cực kỳ đáng sợ.
Trương Thanh Vân càng nói càng tức giận, trong lòng lại càng thất vọng, đồng thời cũng rất phẫn nộ. Hắn biết rõ ai là người khởi xướng những vấn đề này, những tin đồn bịa đặt thế này chỉ có thể là người Quách gia làm ra, bọn họ muốn dùng những thứ này để tạo áp lực cho chính quyền địa phương.
Điều này cũng không có gì quá khó hiểu, Quách gia vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Mọi người có đường đi khác nhau thì hành động cũng khác nhau. Đáng giận nhất chính là Hà Mậu Sâm, người này đường đường là bí thư thị ủy nhưng không ý thức được sự nguy hại của tin đồn, dùng tư lợi bản thân để cỗ vũ cho những tin đồn này lan ra rộng khắp.
Điều này làm cho bầu trời đầy mây đen, toàn bộ khu công nghệ đang ở vào giai đoạn tốt thì lập tức sa vào thế cục không rõ ràng. Tất cả những lực lượng chín trâu hai hổ đã bỏ ra trước đó đều bị hủy hoại trong khoảnh khắc, tất cả lực lượng và uy tín của đảng ủy chính quyền Thanh Giang đều bị ảnh hưởng, đây đúng là làm việc bừa bãi.
- Các anh chị di ra ngoài, trở về làm tốt kiểm tra! Truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn dùng ngón tay chỉ Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc mà toàn thân phát run:
- Xem hai anh chị kìa, hoang mang lo sợ, bên ngoài sinh ra tin đồn bậy, bản thân là lãnh đạo cũng đi tin tưởng những lời nói vô căn cứ kia sao? Trở về lập tức ổn định thế cục lại cho tôi, nếu còn kẻ nào gây náo loạn, còn ai bịa đặt thì báo cục công an, cần phải nghiêm túc xử lý.
Hai người Vương Đan Đông bị mắng xối xả, khi nghe thấy những lời này thì giống như được đại xá, đều lui hết ra cửa. Sau khi rời khỏi cửa thì hai người đỏ bừng mặt giống như say rượu, cũng không dám ở lại lâu trong thị ủy, cả hai đần độn đi xuống lầu và phóng thẳng về phía ủy ban quản lý khu công nghệ.
Sau khi hai người Vương Đan Đông rời khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân vẫn chưa hết giận, hắn sinh ra xúc động muốn đập bể thứ gì đó. Nhưng hắn cũng có quyết đoán, mình là phó bí thư thị ủy Thanh Giang, cũng cần phải tôn trọng Hà Mậu Sâm.
Nhưng trước nay Trương Thanh Vân vẫn luôn làm như vậy, cố gắng không chống đối với bí thư, cố gắng phối hợp công tác. Nhưng lúc này Hà Mậu Sâm lại quá mức, muốn chèn ép mình vào khuôn khổ thì hoàn toàn có thể hiểu được. Trên quan trường là đấu tranh giữa người và người, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục thì Trương Thanh Vân cho rằng hoàn toàn có thể hiểu được bản chất của cạnh tranh.
Nhưng Hà Mậu Sâm lại không phải như vậy, hắn làm như không thấy Quách gia đang vươn móng vuốt, ngược lại còn cấu kết để dọa Trương Thanh Vân hắn. Dù là như vậy cũng có thể tiếp nhận, nhưng bí thư lại không để ý đến ích lợi của Thanh Giang, làm cho thành phố Thanh Giang bùng lên chướng khí, chẳng lẽ hắn cho rằng mình không có lực kháng cự sao?
Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, thật ra hắn đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng trước nay vẫn luôn ghi nhớ lời căn dặn của bí thư Chiêm, cố gắng đoàn kết ban ngành. Vì suy xét đại cục mà Trương Thanh Vân cố gắng nhẫn nại, hy vọng có thể thấy rõ mới ra tay.
Nhưng chuyện đã phát sinh đến tình cảnh lúc này, Trương Thanh Vân đã khó thể nhịn, hắn quyết định hành động.
Thời gian Trương Thanh Vân đưa ra quyết định là rất ngắn, sau khi đưa ra quyết định thì hắn thấy rõ thời cơ cực kỳ thích hợp.
Hội nghị thường ủy đã sinh ra chuyện khôi hài, dù là Hà Mậu Sâm hay Đỗ Thận Khoa đều muốn lên tỉnh ủy để xác định lại địa vị, trên quan trường kiêng kỵ nhất là vạch mặt nhau, hôm nay hội nghị thường ủy đúng là vạch mặt. Dưới tình hình này muốn ban ngành đoàn kết thì phải có thời gian, mà khe hỡ cũng đủ để cho Trương Thanh Vân ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.