- Bí thư, vấn đề này tôi không có cùng cách nhìn với anh, khối công tác tư pháp Thanh Giang rơi vào hoàn cảnh xấu, thời gian qua anh Phiền đã sử dụng những phương pháp phi thường, lúc này không phải kết quả là hòa hợp viên mãn sao? Tư pháp Thanh Giang chúng ta khởi sắc đều là việc hiển nhiên và mọi người đều thấy rõ ràng. - Còn về phần có người đâm đơn kêu oan về cách dùng người không khách quan cũng chỉ là bình thường, bệnh nặng dùng thuốc mạnh, dùng xong thì sau này sẽ có di chứng, chúng ta nên xem xét lại. Đỗ Thận Khoa nói, hắn nói rất nhiều, mục đích cũng chỉ vì giảm bớt sự xấu hổ cho Trương Thanh Vân. Đỗ Thận Khoa vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã không thể nghe thêm, người này cũng quá cáo già, xem ra đối phương nắm giữ rất đúng tâm tư của Hà Mậu Sâm, nhưng lúc này hắn lại nói ra những lời bảo vệ cho Phiền Giang Nam. Vốn Hà Mậu Sâm lại đang tức giận, đây chẳng phải là châm dầu vào lửa sao? Trương Thanh Vân cũng bất chất thất lễ, hắn chen ngang lời nói: - Bí thư, vấn đề này thuộc về tôi, lúc đầu tôi sợ Phiền Giang Nam tê cóng tay chân nên nói vài lời không cần phải quá lo lắng, những lời vi phạm kỷ luật tổ chức, nếu vụ việc này văn phòng tỉnh ủy hoặc ủy ban kỷ luật muốn xuống kiểm tra thì tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra làm kiểm điểm. Hà Mậu Sâm có chút sững sốt, đồng tử trong mắt chợt thu lại, hắn đang muốn đánh rắn đầu gậy nhưng tình cảnh chợt biến đổi quá nhanh. Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Thận Khoa, trong lòng khẽ động, vì vậy nói: - Tôi cũng không phải có ý này, Thanh Vân hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi tức giận chỉ vì Phiền Giang Nam, lãnh đạo tín nhiệm nhưng hắn lại không chịu xem xét cho kỹ, lại lạm dụng quyền lợi. Nói thật thì người này là cán bộ mà một tay tôi đưa lên, trong lòng tôi rất thất vọng. Hà Mậu Sâm nói xong thì thở dài một hơi, nhưng sau đó lại lắc đầu. Hắn thật sự thất vọng, Phiền Giang Nam bị Trương Thanh Vân lăn qua lăn lại hình như cũng cùng bất hòa với hắn. Nhưng cũng vì sau khi Phiền Giang Nam gặp chuyện không may, Hà Mậu Sâm lại không biết Trương Thanh Vân có bao nhiêu bài tẩy nên không dám mạo hiểm dùng Phiền Giang Nam một lần nữa, sợ bị người ta mượn cớ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Nào ngờ sau này Trương Thanh Vân lại có hành động, biến đổi này tất nhiên trong lòng Phiền Giang Nam sẽ biết rõ ngọn nguồn, vì vậy mà quan hệ giữa hắn và Hà Mậu Sâm sẽ nhạt đi vài phần, không thân mật giống như trước kia, có chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân nghe thấy Hà Mậu Sâm nói như vậy thì trong lòng thầm thở phào một hơi, may mà vừa rồi mình quyết đoán nhận trách nhiệm, Hà Mậu Sâm sợ ép mình quá mức, sợ Đỗ Thận Khoa sẽ chui vào chỗ trống nên mới kéo chuyện lần này xuống. Tình cảnh vốn sắp trở nên cạn tàu ráo máng nhưng lại biến thành một gậy gõ đầu, tất cả đều biến đổi chỉ trong khoảnh khắc. Sau đó bầu không khí trong phòng làm việc bắt đầu nặng nề, Hà Mậu Sâm rất thất vọng, tâm tình của Trương Thanh Vân và Đỗ Thận Khoa cũng không tốt, ba vị trí đầu trong thị ủy Thanh Giang hình như không hài lòng với kết quả chạm trán hôm nay. Một lúc lâu sau, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nhớ đến một việc, vì vậy nói: - Bí thư Hà, bộ phận phát hành của công ty hoạt hình Miền Nam đã chính thức tuyên bố một tác phẩm, lúc này đang được người khác rất chú ý, bọn họ tuyên bố nghỉ ba ngày. Tôi xem trọng vấn đề này nên cần phải hỏi bí thư mới dám quyết định, anh xem... Hà Mậu Sâm ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng có chút khựng lại, thầm nghĩ một buổi lễ tuyên bố tác phẩm phim hoạt hình mà chính mình cũng phải tham gia sao? Thật ra hắn đã nghĩ oan cho Trương Thanh Vân, lúc này những sản phẩm phim hoạt hình trong nước đang ở dưới mức rất thấp, mà phim của công ty hoạt hình Miền Nam quả thật là niềm hy vọng rất lớn trong nước, đây chính là đại biểu cho vấn đề một ngành sản xuất mới đang đi trên con đường phát triển. Vì vậy khi tuyên bố có tác phẩm thì nghi tức rất nổi tiếng, để lãnh đạo thị ủy xuống tham gia là một cơ hội nở mày nở mặt. Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt mà biết ngay Hà Mậu Sâm đã nghĩ sai, trong lòng cũng trầm xuống, không biết đã bắt đầu từ khi nào, nhưng mình và bí thư sao lại không còn ăn ý nữa rồi? - Bí thư Thanh Vân, tôi biết rõ nghi thức tuyên bố phim hoạt hình kia, nếu bí thư đã bận rộn không có thời gian thì đến lúc đó tôi sẽ đại biểu cho chính quyền sang tham gia. Đối với một ngành sản xuất quan trọng như vậy thì đảng ủy chính quyền chúng ta phải cố gắng ra sức giúp đỡ, không thể để cho xí nghiệp thất vọng, có phải không? Đỗ Thận Khoa ở bên cạnh nói. - Như vậy thì tốt quá, cứ như vậy là được! Khi Đỗ Thận Khoa nói dứt lời thì Hà Mậu Sâm cũng mở lời, hắn cũng hiểu rõ Trương Thanh Vân có ý tốt, vì vậy mà vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Hắn khựng lại một chút rồi tiếp tục: - Còn nữa, anh Đỗ vừa rồi không phải đã nói đến vấn đề cho đồng chí Thanh Vân dẫn phái đoàn khối thương mại đi khảo sát sao? Tôi xem cứ nên quyết định như vậy... Hà Mậu Sâm nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói: - Thanh Vân, hạng mục khu công nghệ trên tay anh ngày càng phát triển lớn mạnh, điều này nói rõ trước đó đảng ủy quyết sách cho anh nắm khối công tác này là phù hợp tình hình thực tế, là anh minh sáng suốt. Tôi hy vọng anh không ngừng cố gắng, cần phải làm cho khu công nghệ tiếp tục đưa ra những tình huống phát triển thực chất, bùng ra những ảnh hưởng lớn. Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, ba người trong phòng theo thứ tự chính là ba tay trong thị ủy, nhưng không ngờ lại bằng mặt không bằng lòng đến mức độ này. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác dao động đối với mục đích đoàn kết ban ngành của mình, lần sau gặp mặt chẳng phải bí thư Chiêm sẽ tiếp tục phê bình mình sao? Phiền Giang Nam cũng không đợi Trương Thanh Vân đến tìm, chính hắn trực tiến đến tìm Trương Thanh Vân. Gần đây phòng văn thư tỉnh ủy và ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nhận được khá nhiều đơn tố cáo về hắn, ban đầu chỉ có một vài người nghi ngờ hắn giở thủ đoạn trong chiến tuyến tư pháp Thanh Giang, hơn nữa còn thô bạo, chọn lựa và phân công cán bộ không phù hợp quy trình tổ chức, dùng người không khách quan. Sau này lại có người nghi ngờ về vấn đề hắn bị miễn chức bí thư tư pháp vào lúc trước đó, sau này được trọng dụng trở lại, trong vấn đề này có bao nhiêu thao tác. v. v. Phiền Giang Nam vừa nghe thấy những tin tức như vậy thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Trương Thanh Vân, không biết vì sao từ khi hắn đông sơn tái khởi đến này luôn vô tình nhưng cố ý đem Trương Thanh Vân trở thành lãnh đạo trực tiếp nhất của mình. Mà lúc này nếu những tố cáo kia có kết quả tích cực thì Trương Thanh Vân đã chuẩn bị đón tiếp một con rối rất mới. Trương Thanh Vân là người được phân công quản lý đoàn thể, vì vậy vấn đề phân công cán bộ có phù hợp với quy trình tổ chức, dùng người có được khách quan hay không, Trương Thanh Vân sao có thể thoát khỏi liên quan? Còn nữa, tiếp tục sử dụng Phiền Giang Nam làm người chủ quản khối công tác tư pháp chính là ý kiến của Trương Thanh Vân, bây giờ người được đề cử gặp phải tin tức xấu, không phải người ta đang chọc lên người Trương Thanh Vân sao? - Bí thư Trương, là tôi vô năng, công tác mà không để ý đến hậu quả, lúc này đã chọc vào đám người rãnh rổi nói lời tầm phào. Anh yên tâm, tôi sẽ... Phiền Giang Nam cung kính nói, vẻ mặt cực kỳ áy náy. Trương Thanh Vân đang phê duyệt văn kiện, khi nghe những lời này của Phiền Giang Nam thì nhịn không được phải hừ một tiếng. Tiếng hừ của Trương Thanh Vân rơi vào trong tai Phiền Giang Nam thì lập tức làm vẻ mặt biến đổi, hắn biết mình tìm từ quá đa dạng làm Trương Thanh Vân sinh ra tức giận. Nhưng nước tung ra khó hốt trở về, hắn cũng không dám lật lọng, vì vậy cũng chỉ biết đỏ mặt đứng lên. Trương Thanh Vân lại nhìn chằm chằm vào văn kiện trước mắt, hắn đang duyệt những hạng mục đường xá trong khu công nghệ. Sau khi quan sát thật lâu thì bút bắt đầu chuyển động, hai chữ đồng ý như rồng bay phượng múa chợt xuất hiện, kèm theo đó là ý kiến của lãnh đạo, sau đó lại dùng một cây bút khác ký xuống ba chữ Trương Thanh Vân. Cuối cùng Trương Thanh Vân gấp văn kiện lại, hắn nhét bút vào bên trong rồi nói: - Được rồi, anh Phiền, người ta lúc này đang giả vờ múa kiếm, những biểu hiện bên ngoài thì hướng về anh, thực tế lại kéo thẳng về phía tôi, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Vẻ mặt Phiền Giang Nam khẽ động, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân mà trong lòng thầm gật đầu. Cái nhìn về vấn đề của bí thư Trương, đồng thời cách giải quyết vấn đề cũng không giống như cán bộ trẻ tuổi, người này rất bình thản, mở lời là nói trúng tim đen của vấn đề, sinh ra một loại khí thế trời tan đất vỡ nhưng mình lại bất động như núi sắt. - Bí thư, chuyện lần này tôi cũng nghe ra được vài phần tin tức, lần này đám người tố cáo tôi có phương pháp công tác không thỏa đáng, nhưng phần lớn đều là bịa đặt. Ví dụ như những tin tức về vấn đề tôi được bổ nhiệm một lần nữa, đây chính là những người tâm tư cay nghiệt, bọn họ vì không được tiến lên mà bất bình. Phiền Giang Nam nói. Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc mắt nhìn Phiền Giang Nam, trong lòng cũng hiểu rõ Phiền Giang Nam đang ám chỉ sau lưng vụ việc lần này có bóng dáng của Quách Chu Quần hoặc là Thạch Dũng. Nhưng những lời này rất rõ ràng nhưng cũng ẩn giấu sự chua xót nồng đậm, là một người trong thường ủy mà nói ra những lời như vậy cũng hơi quá. - Anh Phiền, tất cả mọi việc đều phải tìm nguyên nhân từ trên người chính mình, người không làm việc sai trái sẽ chẳng sợ quỷ đến hỏi thăm, nếu anh thật sự đi được ngồi được thì sao có người tố cáo làm gì? Có người tố cáo anh dùng người không khách quan, điều này cũng nhiều ít gì nói lên tư tưởng của anh. - Về phần tin tức bên ngoài, bọn họ chỉ thấy được mặt ngoài mà thôi, chỉ nên nói ra những lời thật sự đúng. Tôi cảm thấy hai người Quách Chu Quần và Thạch Dũng hoàn toàn không đủ năng lực, nếu không anh cũng chẳng có cơ hội quay về chức vụ cũ, đây mới chính là tin tức đúng đắn. Trương Thanh Vân nói. Phiền Giang Nam đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ hỗ thẹn, hắn vội nói: - Bí thư phê bình rất đúng, tất nhiên tôi sẽ làm kiểm điểm yêu cầu tổ chức xử phạt. Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn không nói thêm điều gì, Phiền Giang Nam cũng nhân cơ hội mà cáo từ. Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Phiền Giang Nam khuất dần mà chỉ biết dùng tay gõ xuống mặt bàn rất có tiết tấu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bây giờ mọi thứ nên đến đều kéo đến liên tiếp. Trương Thanh Vân cảm thấy câu nói họa vô đơn chí rất đúng, mình thận trọng ở Thanh Giang, khi đang liên tục phát triển thì có chút hài lòng. Bây giờ khí địa vị của mình được củng cố thì tất cả mâu thuẫn bên trong đều bùng ra gay gắt, không có bất kỳ sự việc gì được thuận lợi. Mình và Hà Mậu Sâm đang dần rơi vào hình thái bằng mặt không bằng lòng, sự khác biệt đang càng lúc càng lớn, người khác cũng đang lợi dụng đúng cơ hội này. Bây giờ người ta kéo đến chen chúc, có người nhìn mình mà đỏ mắt, có kẻ chỉ muốn lợi dụng tình cảnh mà gây náo loạn, cũng vì vậy mà khoảng thời gian này sẽ cực kỳ náo nhiệt. Tổ công tác của ủy ban kỷ luật đến rất nhanh, đồng thời còn có cả phòng giám sát, các nhân viên kiểm tra kỷ luật của tư pháp tỉnh ủy. Nhưng đám người này lại không tìm Trương Thanh Vân để hiểu rõ tình huống, cũng vì vậy mà hắn được thanh nhàn, tất nhiên cũng không chủ động tính toán tìm lý lẽ cho riêng mình. Hắn thật sự muốn xem, có phải thói đời đã thật sự thay đổi rồi hay không. Hắn tin mình đi được, ngồi được thì đám người kia cũng đừng hòng đổi trắng thay đen. Về khối thương mại đi khảo sát, Trương Thanh Vân tổ chức một hội nghị chuyên môn, mời các lãnh đạo văn phòng thị ủy, các lãnh đạo văn phòng chính quyền tham dự vào hội nghị. Trương Thanh Vân tuyên bố khối khảo sát thương mại lần này sẽ do chính văn phòng thị ủy phụ trách, trên thực tế chính là ném quyền cho Tân Tuấn. Những năm gần đây có rất nhiều người thích ra ngoài dạo chơi, nhưng danh sách lại có hạn, vì vậy ném củ khoai cho thư ký trưởng Tân Tuấn là thích hợp nhất, điều này đỡ cho kẻ khác nói huyên thuyên. Nhiệm vụ đến tay thì vấn đề đầu tiên Tân Tuấn phải làm chính là khảo sát khối nhân viên xem người nào có tư cách tham gia. Nếu là trước đó thì hắn sẽ không phiền lòng vì vấn đề này, đám người đi khảo sát đều biết rất rõ, hơn phân nữa là chi phí chung cho du lịch, là thời gian đi nghỉ dưỡng mà thôi. Nhưng khi đối mặt với Trương Thanh Vân thì Tân Tuấn cũng không dám tự ý, bây giờ người nào trong thị ủy mà không biết Trương Thanh Vân là người làm việc thiên mã hành không, nếu không hiểu ý đồ của phó bí thư thì tốt nhất đừng nên tự làm việc theo ý mình, nếu không sẽ có thể bị mắng té tát. Vì vậy mà Tân Tuấn cũng kiên trì đến hỏi, không ngờ cũng bị mắng. Cách nói của Trương Thanh Vân rất đơn giản, nếu thư ký trưởng đã tự mình phụ trách thì một chút chuyện như vậy cung phải hỏi sao? Tân Tuấn vấp phải một cây đinh và đi ra xem xét lại cẩn thận mới hiểu ý, đây là Trương Thanh Vân đang đối chọi gay gắt. Lúc này quan hệ giữa bí thư và phó bí thư thị ủy không được tốt lắm, bí thư luôn muốn tìm thế chủ động, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không muốn để người khác có thể mượn cớ. Nhưng dù vấn để đi khảo sát thương mại không có quy định chính xác cũng chẳng được mang theo cả gia đình, thiên hạ đều là quạ đen, nếu là quạ trắng thì rõ ràng là không hợp bầy, thậm chí còn bị chụp mũ đang ra vẻ. Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ những mối quan hệ lợi hại trong vấn đề này. Cho nên Trương Thanh Vân mới ném củ khoai này cho Tân Tuấn, thư ký trưởng Tân Tuấn tuyệt đối là tâm phúc của Hà Mậu Sâm, để người này đi làm việc thì Trương Thanh Vân tiến có thể công, lùi có thể thủ, sao lại không làm? Mà Tân Tuấn cũng không phải đèn cạn dầu, hắn lập tức phát ra bản lĩnh tám mặt lung linh của một quản gia thị ủy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có được danh sách các nhân viên đi khảo sát. Có rất nhiều chỗ mà Tân Tuấn làm rất hàm hồ, nhưng vấn đề khảo sát thương mại cũng không quan trọng anh ở chiến tuyến nào, thậm chí nhân viên phòng dân chính, cục công an cũng có mặt trong danh sách. Về vấn đề có thể đưa theo người trong gia đình đi hay không thì Tân Tuấn ra ám hiệu là quá đủ, mọi người cứ tự mình xem xét và hành động. Hắn cũng không sợ Trương Thanh Vân chỉ trích, vì nhân viên khảo sát đều là cán bộ nòng cốt, lúc này quốc gia đặt vấn đề xây dựng kinh tế vào trung tâm, chẳng lẽ chỉ có cán bộ phòng thương mại là hiểu về kinh tế thôi sao? Một câu nói này có thể giải quyết tất cả vấn đề. Về lịch trình khảo sát thì Tân Tuấn sắp xếp trạm đầu tiên chính là Hoàng Hải, sau đó chính là cảng ở Lĩnh Nam, sau cùng chính là một trạm ở HongKong. Đi đến Hoàng Hải và cảng biển ở Lĩnh Nam thì đều có đơn vị tương quan ở địa phương nghênh đón, nhưng HongKong bên kia dù sao chính quyền cũng là khu vực hành chính đặc biệt, với danh tiếng của Thanh Giang lúc này hoàn toàn khó thể làm người ta nể mặt, vì vậy Tân Tuấn cũng bất lực. Trương Thanh Vân cẩn thận lắng nghe báo cáo của Tân Tuấn về khối công tác khảo sát lần này, trong lòng cũng tương đối vừa ý. Lúc này quả thật Trương Thanh Vân cũng muốn đi ra ngoài một chút để mở rộng tầm mắt, vì vậy hắn hứng thú quyết định tháng sau sẽ tiến hành trạm khảo sát đầu tiên ở Hoàng Hải. Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam và tiến về vài tỉnh trong nước, ý nghĩa này khá khác biệt với giai đoạn làm đại biểu quốc hội. Các thành phố kết giao và hợp tác với nhau, mọi người có tư thế đánh cờ ngang hàng, có lợi rất lớn có công cuộc khai thác tầm mắt. Khi tất cả các phương diện khảo sát được chứng thực thì ủy ban kỷ luật tỉnh ủy gọi điện đến, Trương Thanh Vân bị ban khẩn cấp số một của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cho gọi. Khi hắn đến ủy ban kỷ luật thì thấy phó bí thư ủy ban kỷ luật Trần Hiểu. Trần Hiểu trẻ đến mức làm cho Trương Thanh Vân chấn động, trước kia hắn chưa từng gặp qua người nào như đối phương, hôm nay là buổi gặp mặt đầu tiên, nhìn sơ qua thì thấy giống như chưa quá ba mươi. Trần Hiểu hình như cũng rất hứng thú với Trương Thanh Vân, sau khi đánh giá cao thấp một lúc lâu thì vẻ nghiêm túc trên mặt cũng không giảm. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, hắn không khỏi ho khan rồi mở miệng nói: - Bí thư Trần, anh có gì cứ nói, tôi chính là người biết sẽ nói, nhất định sẽ không giấu diếm. Trần Hiểu cau mày nói: - Bí thư Thanh Vân, tôi thấy hình như anh đã mất kiên nhẫn, có thái độ này được sao? Chẳng ai hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, không thể nhận sai và giấu bệnh sợ thầy sao? Trương Thanh Vân bĩu môi, thiếu chút nữa đã thất thố, nhưng cuối cùng cũng khống chế tâm tình mà không nói lời nào, cảm tình đối với Trần Hiểu cũng giảm sút. Trần Hiểu hình như không phát giác, hắn lập tức nói: - Bí thư Thanh Vân, theo những gì chúng tôi được biết thì bí thư tư pháp Phiền Giang Nam của Thanh Giang các anh đã từng bị cách chức một lần, sau đó lại được phục chức mà chưa kịp định tính mọi việc cho rõ ràng, đây là ý kiến của anh, phải không? Trương Thanh Vân lấy lại bình tĩnh, hắn nói với vẻ mặt không biểu cảm: - Vấn đề thứ nhất, đồng chí Phiền Giang Nam được phục chức sau khi tất cả cơ quan giám sát các cấp đã điều tra rõ ràng về vụ án thuốc lá giả ở Thành Đô. Mặt khác, để đồng chí Phiền Giang Nam lại một lần nữa quay về đảm nhiệm chức vụ bí thư tư pháp chính là cái nhìn đắc ý của toàn bộ đảng ủy Thanh Giang, đồng thời cũng đã đưa ý kiến lên cho phòng tổ chức thượng cấp xem xét. Cá nhân tôi không thể nào quyết định được một vấn đề bổ nhiệm lớn như vậy, có lẽ bí thư Trần cũng biết rõ rồi chứ? Vẻ mặt Trần Hiểu chợt phát lạnh, hắn nghe thấy lời mỉa mai của Trương Thanh Vân, vì vậy lại nói: - Bí thư Thanh Vân, đối với hành vi phân công cán bộ không đúng quy định của đồng chí Phiền Giang Nam, lãnh đạo thị ủy các anh có phát hiện ra không? Nếu có phát hiện thì các anh đóng vai trò gì? Anh có thể trả lời rõ ràng được không? Trương Thanh Vân nói: - Phiền Giang Nam có phải chẳng tuân theo quy định phân công cán bộ hay không thì cần phải có văn bản báo cáo chuyên môn của phòng tổ chức, Thanh Giang là một tập thể của đảng ủy và ban ngành chính quyền, ban ngành đảng ủy đóng vai trò quyết định trong vấn đề bổ nhiệm nhân sự. - Anh! Trần Hiểu tức giận đến mức chán nản, hắn bóp tay một lúc lâu mới nói: - Đồng chí Trương Thanh Vân, đây là thái độ gì? Anh còn có giác ngộ của cán bộ cao cấp nữa sao? Trả lời vấn đề mà cả vú lấp miệng em, lời nói chú ý trái phải trên dưới, cố ý lảng tránh tình hình thực tế, anh đang khiếp sợ điều gì sao? Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, không biết Trần Hiểu này từ đơn vị nào "hàng không" đến ủy ban kỷ luật, dù sao Trương Thanh Vân cũng biết đối phương không có kinh nghiệm trong ủy ban kỷ luật, đồng thời cũng chưa từng rèn luyện dưới cơ sở. Đầu tiên kẻ này tư duy không kín đáo, nói lời không chừa chổ trống cho người khác. Tất nhiên điều quan trọng nhất chính là hắn làm phó bí thư ủy ban kỷ luật nhưng lại không làm người ta sinh ra cảm giác khách quan và công bằng, đây chính là thất bại lớn nhất của hắn. Trương Thanh Vân đối mặt với sự tức giận của Trần Hiểu mà căn bản là mặc kệ, nói chuyện với Trần Hiểu, tuy cấp bậc hành chính giữa hai người là tương đối, nhưng Trương Thanh Vân lại sinh ra một cảm giác khó đứng thẳng. Nếu đã như vậy thì không còn điều gì để nói, thích sao thì cứ làm vậy, Trương Thanh Vân cũng không tin lãnh đạo nghe lời một phía của Trần Hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]