Chương trước
Chương sau
Thuốc lá Giang Nam nổi tiếng trong nước, thuốc lá giữ thế độc quyền làm cho các hãng sản xuất thu được rất nhiều tiền, vì vậy ở Giang Nam sản nghiệp thuốc lá cũng là một ngành có lợi kếch sù.
Địa phương có lợi ích thì có giang hồ, sản nghiệp làm thuốc lá giả cũng cực kỳ phát triển, phần tử tội phạm lợi dụng món lợi khổng lồ từ thuốc lá giả mà liên tục phát triển và mở rộng không ngừng. Vấn đề tấn công thật mạnh vào vấn đề vận chuyển và buôn bán thuốc lá giả cũng là công tác quan trọng của công an tỉnh ủy trong năm nay.
Vi Cường kỹ càng báo cáo cho Trương Thanh Vân biết những thành công trong quá trình phá án thuốc lá giả ở Thành Đô, căn cứ vào lời khai của đám tội phạm thì nguyên vật liệu của bọn họ được lấy từ bến tàu Ngưu Đầu Sơn ở Thanh Giang. Nơi lấy hàng nguyên vật liệu chính là tỉnh Xuyên Nam ở thượng du sông Trường Giang.
- Thanh Vân, bây giờ cậu đã biết rõ rồi chứ? Không phải tôi nói hệ thống tư pháp ở Thanh Giang có vấn đề là vô căn cứ, không kẻ nào cung cấp ô dù thì đám người kia có thể vận chuyển số lượng thuốc lá lớn như vậy ở bến tàu sao?
Vi Cường nói.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, hắn nói:
- Lúc này các cậu có căn cứ gì chính xác và có lực sao?
- Còn chưa có chứng cứ, nếu có thì đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng chúng tôi cũng có hoài nghi, anh chờ chút!
Vi Cường đứng dậy đi ra ngoài cửa, một lát sau dẫn một người đàn ông đi vào, người này mặc quần áo giống hệt như Vi Cường.
- Anh Thạch, đây chính là phó bí thư mới đến nhận chức của Thanh Giang các anh, anh có thể báo cáo với anh ấy!
Vi Cường nói, sau đó hắn chỉ chỉ vào người được gọi là anh Thạch rồi nói:
- Bí thư Trương, vị này chính là phó cục trưởng Thạch Dũng cục công an Thanh Giang, tất cả tình huống đều là anh ấy phản ánh với tôi.
- Chào anh, bí thư Trương!
Thạch Dũng dùng giọng khách khí nói, vẻ mặt có chút kích động.
Trương Thanh Vân thầm cau mày, hắn cảm thấy mình bị Vi Cường đưa lên đầu súng. Chiến tuyến tư pháp có bí thư tư pháp xem xét, nhưng Vi Cường lại đưa ra một cục trưởng Thạch để phản ánh tình huống, tiểu tử Vi Cường còn chưa kịp thương lượng với mình mà đã ra tay, đúng là cũng có hơi quá.
Trương Thanh Vân đánh giá Thạch Dũng thật cẩn thận, tuổi không nhỏ nhưng nhìn vẫn còn trẻ, cặp mắt sáng ngời, dáng người cao lớn uy mãnh, toàn thân bùng ra chính khí lẫm liệt, tất cả những uy nghiêm của cảnh sát nhân dân được thể hiện ở người này rất đúng chỗ.
Dưới sự chỉ dẫn của Vi Cường thì Thạch Dũng bắt đầu giảng giải những phán đoán của mình, hắn hoài nghi những phần tử tội phạm có cấu kết với hệ thống công an, và liên quan trực tiếp đến đại đội công an tuần tra đường sông. Bến tàu Ngưu Đầu Sơn có ủy bản quản lý riêng, đầu mũi dùi chỉ thẳng về phía phó cục trưởng thường vụ Thiệu Bình, người này là tâm phúc của Phiền Giang Nam.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Thạch Dũng, người này nói khá tốt nhưng hắn không tin người này tốt đẹp như vẻ bề ngoài, có thể leo lên chức vụ phó cục trưởng công an, nếu không phải cao tay thì rất khó.
- Bí thư Trương, anh thấy chưa? Cục công an bên Thanh Giang các anh có vấn đề quá lớn, lúc này hai thành phố phối hợp phòng thủ đường sông, chúng tôi liều mạng giám sát nhưng các anh lại tạo ra lỗ thủng lớn, như vậy sao có được thành tích? Vì vậy lãnh đạo cục công an rất tức giận.
Vi Cường nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vi Cường, tiểu tử này vì chuyện mất đi công lao mà nổi điên, đúng là nhiệt tình quá mức. Nếu Thạch Dũng này có vấn đề quan trọng cần phản ánh thì không còn con đường nào khác sao? Cần gì phải tìm đến một phó bí thư như mình? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói:
- Tôi đã biết rõ tình hình, nhưng dù sao cũng phải có chứng cứ, chỉ hoài nghi không không là chẳng thể được, chuyện này các anh phải tiếp tục điều tra làm rõ.
Thạch Dũng liên tục gật đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười giống như rất vui sướng, hắn nói:
- Điều này là đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ đưa chân tướng sự việc ra ngoài ánh sáng để đám tội phạm không còn nơi lẩn trốn.
Ánh mắt Trương Thanh Vân lộ ra sự tán thưởng, hắn gật đầu rồi mời luôn Thạch Dũng ngồi xuống dùng cơm. Vi Cường rất hay nói, hắn nói rất nhiều chuyện về Thạch Dũng. Vì vậy mà Trương Thanh Vân biết năm ngoái Thạch Dũng được bầu làm mười cảnh sát xuất sắc nhất Giang Nam, trước kia cũng thuộc thành phần công an ưu tú, rõ ràng hào quang trên người là rất nhiều.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng biết rõ tháng sáu năm ngoái Thạch Dũng tài hoa được đưa đến Thanh Giang, cũng là một người mới trong hệ thống công an Thanh Giang. Người này vừa mới đến chưa được bao lâu đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề, hơn nữa làm việc lớn lại có quyết đoán, Trương Thanh Vân càng xem xét càng thấy đối phương không đơn giản.
Ý đồ khi giới thiệu của Vi Cường đã rất rõ ràng, hắn hy vọng Thạch Dũng có thể dựa vào Trương Thanh Vân, chính Thạch Dũng cũng tỏ vẻ ỡm ờ, rất tôn trọng Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân nào dám để kẻ đau đầu như Thạch Dũng hướng về mình, người này không thể biết được rõ ràng thân phận, đến khi kẻ này gây chuyện thì người đứng phía sau dập lửa chính là mình. Hơn nữa kẻ này lại là gương mẫu trong ngành công an, nếu chính Trương Thanh Vân đi theo người này mà đắc tội lung tung, đợi đến khi đối phương công thành danh toại thì chính mình sẽ tiêu hao tất cả tài nguyên chính trị ở Thanh Giang.
Một bữa cơm vốn rất nhiệt tình đã trở nên bão hòa, hình như trong lòng Thạch Dũng cũng có chút thất vọng, sau khi tan tiệc thì hắn bắt chặt tay Trương Thanh Vân rồi vỗ ngực nói:
- Bí thư Trương, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở của anh, sẽ cố gắng điều tra chân tướng sự việc, sẽ làm cho đường sông Thanh Giang trở nên trong sạch.
Trương Thanh Vân cũng phối hợp nắm chặt tay Thạch Dũng, tay kia lại vỗ lên và nói ra những lời khuyến khích. Vi Cường ở bên cạnh lại cảm thấy không thể rõ, dù sao hắn cũng sinh ra cảm giác nhìn không thấu Trương Thanh Vân. Mình vốn có ý tốt giúp Trương Thanh Vân có thêm một phần thực lực ở Thanh Giang, nhưng đối phương lại không tiếp nhận, lại xa cách đối với Thạch Dũng.
Cụ thể là như vậy nhưng tình cảnh cũng không đúng, trước khi đi Trương Thanh Vân còn khuyến khích Thạch Dũng nên làm tốt công tác, dùng những lời lẽ rất tốt, cũng không biết trong lòng Trương Thanh Vân đang nghĩ như thế nào.
Thạch Dũng đi thì Trương Thanh Vân cũng chuẩn bị đi, Vi Cường muốn hỏi thêm vài thứ nhưng Trương Thanh Vân đã khoát tay nói:
- Cậu cần làm tốt công tác của mình, bỏ đi những chuyện bắt chó đi cày, khi chọc họa sợ rằng sẽ có người phải dập lửa không công.
Cổ Vi Cường nổi gân xanh, hắn uất ức chuẩn bị nói gì đó thì xe hơi của Trương Thanh Vân đã dừng lại ở bên cạnh. Ân Bằng Phi cung kính xuống xe kéo cửa nói:
- Bí thư Trương, chủ nhiệm Vương của ủy ban quản lý đang ở thị ủy chờ anh đã lâu.
Trương Thanh Vân vỗ vỗ vai Vi Cường rồi xoay người ngồi lên xe. Vi Cường dùng ánh mắt sững sờ nhìn chiếc Audi chạy đi xa mà một lúc lâu sau còn chưa lấy lại tinh thần. Hắn cảm nhận được sự biến đổi của Trương Thanh Vân, nếu so sánh với một Trương Thanh Vân trước kia thì thâm trầm hơn, tâm tư cũng càng khó phán đoán, những hành động trước mặt mình đúng là có phóng thái lãnh đạo.
Trương Thanh Vân trở lại thị ủy, khi hắn còn chưa đi lên đến lầu hai đã gặp phải Điền Khải Diệu, người này nói:
- Bí thư Trương, trưởng phòng Lưu phòng tổ chức vừa rồi đã gọi điện báo, anh ấy nói trong tỉnh đang có kế hoạch đưa xuống Thanh Giang một vị phó chủ tịch thành phố, anh ấy muốn trưng cầu ý kiến của chúng ta.
- Chuyện lớn như vây thì trước tiên anh phải đến hỏi bí thư Hà mới đúng chứ?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói, sau đó hắn chợt khựng lại rồi hỏi:
- Trưởng phòng Lưu có nói cụ thể về vấn đề nhân tuyển hay không? Ai là người trao quyền cho cấp dưới và đến Thanh Giang?
- Điều này, anh xem!
Điền Khải Diệu đưa đến cho Trương Thanh Vân một phần tài liệu, Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn qua mà lại híp mắt, Quách Chu Quần sao? Người này không được đến Hành Thủy, bây giờ lại muốn qua Thanh Giang à? xem tại TruyenFull.vn
- Bằng Phi, cậu đến khách sạn Nhã Lan một chuyến, sắp xếp một phòng, tối nay tôi mời chủ nhiệm Vương và các vị lãnh đạo ủy ban quản lý đến dùng cơm.
Trương Thanh Vân quay đầu nói với Ân Bằng Phi.
Ân Bằng Phi gật đầu rồi đi xuống lầu, Trương Thanh Vân vỗ vai Điền Khải Diệu rồi nói:
- Anh Điền, anh thấy sao?
Vẻ mựt Điền Khải Diệu chợt biến đổi, hắn nói:
- Tôi cảm thấy lãnh đạo giống như không tin tưởng vào ban ngành chúng ta, lúc này lạ phái người xuống rèn luyện, khua tay múa chân như vậy quá lợi hại.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói:
- Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, vấn đề này tôi không thể giúp gì được, anh phải đến hỏi ý kiến của bí thư, để xem anh ấy có ý kiến gì?
Điền Khải Diệu có chút sững sốt, hắn gật gật đầu. Hắn hiểu ý của Trương Thanh Vân, trước tiên phải hiểu rõ ý nghĩ của Hà Mậu Sâm, vấn đề nhân sự quá mẫn cảm, đi theo sau lưng bí thư thì sẽ không phạm phải sai lầm gì lớn.
Khi Trương Thanh Vân đi đến ban thư ký thì thấy được một người quen, thì ra là phó phòng Hề phòng thương mại, trước đó hắn đã từng chạm mặt nàng ở một bữa tiệc đứng trong khách sạn Nhã Lan.
Hề Mai Ngọc nhìn thấy Trương Thanh Vân thì cũng rất kinh ngạc, nàng duỗi tay rồi nói:
- Anh...Anh là thư ký của bí thư Trương sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.