Khi mời Trương Thanh Vân dùng cơm thì Uông Phong đã chuẩn bị sẵn một bụng lời nói, nhưng lúc này lại khó thể mở miệng. Trước kia khi Uông gia có mưu đồ với Trương Thanh Vân thì chính hắn giả ngu ở Mỹ, bây giờ thế lực họ Uông ngã đau ở Giang Nam mà chính mình đến giảng hòa, điều này rõ ràng không hẳn là vậy. Uông Phong không tiện mở miệng mà Trương Thanh Vân cũng thật sự không thoải mái, trên bàn cơm tuy không khí náo nhiệt nhưng Uông Phong cũng không được tự nhiên. Triệu Giai Ngọc thì không biết trong vấn đề này có gì quan tâm, vẻ mặt nàng rất tự nhiên, chỉ là mơ hồ cảm thấy kỳ quái vì sao Uông đại ca tìm được chủ nhiệm ủy ban cải cách cùng nhau dùng cơm. Triệu Giai Ngọc dù sao cũng là người kinh doanh, sau khi buồn bực nửa ngày thì cuối cùng cũng không nhịn được phải nói: - Uông đại ca, chẳng lẽ các anh muốn đầu tư hạng mục lớn ở Giang Nam sao? Uông Phong chợt sững sờ, hắn nhìn về phía Nghiêm Tụng Tuấn, sau đó mới kịp phản ứng với Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt hắn có chút cứng đờ, cảm giác không nhịn được, hắn cười hì hì. Nghiêm Tụng Tuấn bên cạnh nói: - Không phải là ý đó, chỉ là tôi muốn mời trưởng phòng Trương một bữa cơm nhưng lại sợ đường đột, vì vậy mới để Uông công tử ra mặt, nhưng bữa cơm này mời cũng hơi muộn. Nghiêm Tụng Tuấn dù sao cũng từng là bí thư Thành Đô, nói chuyện rất có khí thế, nghe thì có vẻ yếu thế hơn nhưng ý tứ mạnh mẽ lại khá đậm, mơ hồ còn có chút mỉa mai. Trương Thanh Vân cười cười nói: - Bí thư Nghiêm cứ khách khí, anh là lãnh đạo ngày đi ngàn dặm, muốn tìm tôi dùng cơm thì chỉ cần để thư ký gọi điện là được. Trong lòng Nghiêm Tụng Tuấn chợt phát lạnh, Trương Thanh Vân rõ ràng ăn miếng trả miếng, hắn mỉa mai Uông gia là tắc kè hoa. Nhưng lời nói của Trương Thanh Vân ra khỏi miệng lại khó làm kẻ khác nổi giận, vì người ta hạ mình xuống thấp, hơn nữa còn ám hiệu quyền chủ động nằm trong tay mình, Uông gia chính là xấu xa không biết tiến triển, bắt được người còn phải cắn mới chịu nhả ra. - Khụ! Một lúc lâu sau Nghiêm Tụng Tuấn mới ho khan một tiếng, lão cảm thấy cơm này khó thể ăn tiếp. Lần này lão bị tổn thương nặng, cuối cùng Uông gia còn cho người tới giảng hòa, đây không phải là hai mặt sao? Lúc trước khi tuyến trên muốn chèn ép Trương Thanh Vân thì Nghiêm Tụng Tuấn cũng có ý kiến trái ngược, lão cho rằng không nên gây thù hằn. Lúc này đôi bên đã gây thù hằn, lúc quay đầu lại muốn úp mặt lên mông người ta, khó kẻ nào có đạo làm người như vậy. Uông Phong cũng thấy bầu không khí quái dị, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng có hương vị khó nói. Lúc này hắn khó thể đem hình tượng của Trương Thanh Vân liên hệ với hình tượng một bí thư thị trấn ở Ung Bình. Lúc trước tiểu tử Trương Thanh Vân tuy cũng có chút khí thế nhưng làm việc thường theo cảm tính, cũng không thoát khỏi suy nghĩ của những thanh niên. Nhưng bây giờ sau khi trải qua vài năm thì Trương Thanh Vân đã thật sự có phong thái của lãnh đạo. Lời nói bất tận, giọng điệu mười phần uy nghiêm, dù Trương Thanh Vân nói chuyện với Nghiêm Tụng Tuấn là bí thư thị ủy thì cũng không rơi xuống thế hạ phong, hoàn toàn có thể chống đối. Uông Phong vẫn tự hỏi phong ba ở Vũ Lăng lần này và lần gặp nạn đầu tiên của Uông gia ở Giang Nam có liên quan đến Trương Thanh Vân hay không. Nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn khẳng định chuyện lần này có liên quan đến Trương Thanh Vân, hơn nữa khả năng còn là ra tay rất mạnh. Uông Phong thật sự không thể tin một cán bộ phó phòng nho nhỏ lại có năng lực phá hoại như vậy, chưa nói đến vấn đề bí thư Nga không thể tiến lên chức vụ bí thư phụ trách công tác đoàn thể, đơn giản chỉ cần làm cho cán bộ lãnh đạo cao cấp như Nghiêm Tụng Tuấn phải lui một bước, đây là đả kích lớn đối với Uông gia ở Giang Nam, có thể nói là trước nay chưa từng có. Tiểu tử Trương Thanh Vân này sao làm được? Uông Phong có thể nói là có trăm suy nghĩ nhưng không thể hiểu nổi, khi thấy bầu không khí có chút bế tắc thì hắn nói: - Thanh Vân, Giang Nam các cậu lần này thay đổi chế độ ở ba thành phố, tôi nghe nói cậu cũng không biết quá rõ ràng về thế cục, có phải như vậy không? Đồng tử trong mắt Nghiêm Tụng Tuấn chợt co rút, một câu vừa lên khỏi cuống họng phải nuốt trở vào. Trương Thanh Vân cười ha hả nói: - Vương Xử Nhất này đúng là miệng rộng, rõ ràng đã nói toạc ra khắp nơi. Nếu anh đã nói thì tôi cũng khẳng định, những lời trước đó chỉ là nói đùa cho vui mà thôi, chuyện bây giờ mới xảy ra, không ngờ bị người khác coi là thần. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nghiêm Tụng Tuấn rồi nói: - Đúng là có chuyện này, mỗi ngành đều có chuyên môn riêng, tôi là người duy trì công tác của cán bộ, tất nhiên sẽ rất quen thuộc với tình hình trong tỉnh và thành phố, nếu có vấn đề gì xảy ra thì trong lòng cũng có cái nhìn riêng. Hơn nữa chúng tôi ở gần bên lãnh đạo, cũng biết một chút về ý đồ của lãnh đạo, vì vậy lời nói của tôi cũng không có gì kỳ quái, chẳng có gì kỳ quái. nguồn TruyenFull.vn Nghiêm Tụng Tuấn và Uông Phong đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không kỳ quái mới là lạ. Phòng tổ chức có quá nhiều người mà chẳng ai biết rõ ràng như vậy, sao cậu biết mà cứ cố tìm lý do thoái thác? Nghiêm Tụng Tuấn cười cười, lão dùng tay sờ lên đầu hói rồi nói: - Tổ chức sắp xếp tôi xuống làm chủ nhiệm ủy ban cải cách cũng tốt, nơi đây hoàn toàn có thể làm cho người ta trẻ ra, sau khi phấn đấu thêm vài năm thì có thể cáo lão về quê. Những lời nói phía sau của Nghiêm Tụng Tuấn khá tiêu điều, đi ngược dòng nước, không tiến không lùi. Trong quan trường một khi đã lui một bước dài thì muốn tiến tới sẽ dễ như vậy sao? Nghiêm Tụng Tuấn nói những lời này cho chính mình nghe, đồng thời cũng nói cho Uông Phong và Trương Thanh Vân nghe. Trương Thanh Vân nhắm mắt lại, hắn thầm nghĩ Nghiêm Tụng Tuấn này rơi xuống là xem như ý trời đã định, người đã không còn tâm tư cầu tiến thi không bằng kéo xuống, Uông gia muốn ngăn cản cũng khó khăn. Uông Phong nghe được những lời này mà vẻ mặt có chút không nhịn được, nhưng vấn đề là đả kích của Nghiêm Tụng Tuấn lần này quá lớn, cũng có thể hiểu oán khí bùng ra trong lòng. Bị dứt ra khỏi thị ủy Thành Đô, Nghiêm Tụng Tuấn không đứng mũi chịu sào mới là lạ. Trương Thanh Vân chậm rãi buông chén, hắn cảm thấy bữa cơm lần này ăn quá vô vị. Chưa nói đến những câu không hài lòng, nhưng với tính tình của Nghiêm Tụng Tuấn thì chính mình không cần phải tranh chấp làm gì. Có một số việc không thể đồng ý, như vậy ông trời đã định phải hành động mới giải quyết được vấn đề, nhiều lời vô ích. - Anh hùng xuất thiếu niên, trưởng phòng Trương, trước khi đi tôi mời anh một ly, chúc anh thẳng tiến lên mây xanh. Nghiêm Tụng Tuấn cười hì hì nói. Trương Thanh Vân khoát tay nói: - Cũng không cần mời rượu, nếu muốn thì cũng phải là tôi mời lãnh đạo. Hôm nay nên dừng lại ở đây, mọi người cũng uống nhiều rồi. Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nhìn về phía Uông Phong nói: - Uông đại ca, sắp tới em sẽ xin nghỉ để kết hôn, hôn lễ cũng không thể kéo dài được nữa, mong rằng có thể hân hạnh được đón tiếp anh đến chung vui. Tôi đã nói từ sớm, tôi phân biệt rõ ràng công ra công tư ra tưu, tôi là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam, ở chức vị phải có trọng trách, biết cái gì nên quan tâm, cái gì không nên làm. - Vì vậy nếu có thể đắc tội đến ai đó thì cũng xin được bao dung, tha thứ được thì tha thứ, bao dung được thì bao dung, suy nghĩ biện pháp này nọ cũng không được, đó chính là sự khác biệt về chính kiến. Trương Thanh Vân nói xong thì nháy mắt với Triệu Giai Ngọc, hai người đứng dậy song song. Lúc gần đi hắn đã chính thức chọc thủng giấy cửa sổ, giấy rách thì toàn bộ mũi nhọn cũng lộ ra. Lời nói của Nghiêm Tụng Tuấn rõ ràng đã kích thích Trương Thanh Vân, vì vậy hắn trực tiếp nói rõ, cố ý khuyên đối phương cố gắng nhẫn nại, nhẫn không được phải cưỡng ép nhẫn nại. Nếu như không được thì các anh thích sao cứ hành động tự nhiên. Lời nói nồng nặc ý nghĩ uy hiếp, mơ hồ không động thì không sao nhưng nếu đã động thì chỉ sợ mọi việc sẽ chẳng xong. Uông Phong cảm thấy tinh thần có hơi hoảng hốt, trước nay hắn cho rằng mình là người mạnh mẽ nhưng hôm nay mới biết mình sai, Trương Thanh Vân còn mạnh và cứng hơn mình nhiều. Uông Phong nhìn Trương Thanh Vân bỏ đi mà không nói câu nào, hắn không tin Uông gia ở Giang Nam đối phó với một Trương Thanh Vân lại khó khăn như vậy. Hắn cũng là một người nóng tính, Trương Thanh Vân bừa bãi như vậy cũng làm trong đầu hắn sinh ra ý niệm cao thấp rõ ràng. Đêm đến Uông Phong và Nghiêm Tụng Tuấn đến khu nhà số 1 tỉnh ủy để gặp mặt bí thư Nga. Sau khi bí thư Nga nghe được ý kiến của Uông Phong và Nghiêm Tụng Tuấn thì hai hàng chân mày vo lại với nhau, lão ngồi nhấp trà, một lúc lâu sau mới nói: - Hai anh có biết câu chuyện về Câu Tiễn và Hàn Tín không? Uông Phong và Nghiêm Tụng Tuấn đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn bí thư Nga, lúc này bí thư nói như vậy chẳng phải đang tạo uy cho kẻ khác? Nga Tường Hồng không để ý đến vẻ mặt của Uông Phong và Nghiêm Tụng Tuấn, lão nhấp một ngụm trà rồi nói: - Triệu gia đã tìm được một con rể tốt, lúc này xin nghỉ để kết hôn, căn thời gian rất chuẩn, đúng là rất có bộ dáng. Nga Tường Hồng đảo mắt nhìn Nghiêm Tụng Tuấn và Uông Phong, lão không dám đắc tội với Uông Phong nhưng cũng không khách khí với Nghiêm Tụng Tuấn, vì vậy vẻ mặt chợt tối sầm nói: - Lần này anh biết ý đồ thật sự của vấn đề điều chỉnh ban ngành ba thành phố sao? Anh cho rằng người ta làm loạn quan trường Thành Đô là vì bí thư Lưu muốn động can qua à? Trong lòng Nghiêm Tụng Tuấn chợt nhảy dựng lên, đúng vậy, nhiệm kỳ mới chưa đến mà ban ngành ba thành phố bị điều chỉnh, điều này là không bình thường, chẳng lẽ có chuyện lớn gì đó đã xảy ra? Nếu Giang Nam muốn xảy ra chuyện lớn thì đến lúc đó nước văng tung tóe, Uông phái mục tiêu quá lớn, bảo vệ chưa được thì đã có người bị liên quan, nếu đã bị liên quan thì sẽ bị kéo ra một chuỗi dài. Nghiêm Tụng Tuấn cho rằng có vấn đề xảy ra, nếu như vậy thì Nga Tường Hồng không phải sẽ gặp nạn à? Nếu Giang Nam thật sự sinh chuyện thì vấn đề đầu tiên Uông phái phải lo lắng chính là tự bảo vệ mình, đâu còn đủ sức đi trêu chọc Trương Thanh Vân? Vừa nghĩ đến đây thì Nghiêm Tụng Tuấn chợt đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt biến thành màu gan heo, lão kinh ngạc một lúc lâu mới nói: - Bí thư, tôi...Tôi lỗ mãng. Vẻ mặt Uông Phong cũng dần trở nên khó coi, Trương Thanh Vân khá lắm, nói mình rất lo lắng, thì ra chính tiểu tử kia là người gây ra biến động toàn cục. Uông Phong đột nhiên sinh ra hối hận vì đêm nay không mở rộng cõi lòng với Trương Thanh Vân, nhân sự toàn tỉnh đã biến động lớn, nếu mình có người ở phòng tổ chức trợ giúp thì dù chỉ là hạ bút lưu tình cũng có lực tương tác rất mạnh. Nhưng Uông Phong hắn lại bị tức giận che phủ đỉnh đầu. Nga Tường Hồng khoát tay, lão giống như lẩm bẩm nhưng giống như nói với Uông Phong: - Vô ích, Tiểu Trương phòng tổ chức lúc này đã nổi danh thiết diện vô tư ở Giang Nam, dù ở trước mặt chủ tịch Khâu cũng không nể mặt, đừng mơ tưởng để hắn vi phạm nguyên tắc. - Nói cho cùng thì chúng ta cũng có hành vi bất chính, đi được nhưng không ổn, đâm đầu vào nhiều vấn đề, như vậy mới là căn nguyên. - Chú Nga! Uông Phong cung kính kêu lên một tiếng, Nga Tường Hồng là một trong đám quan viên Uông phái mà Uông Phong bội phục, không nóng không vội, không quan tâm hơn thua, nó rõ ra thì chuyện lần này cũng làm lão ăn quả đắng. Nhưng người ta không chút tức giận, cũng không càu nhàu vì tuyến trên Uông phái có quyết sách sai lầm, giống như chưa từng có gì xảy ra. Tâm tính và khí độ như vậy mới đúng là lãnh đạo, là phong phạm chính trị gia, Nghiêm Tụng Tuấn kém quá xa, té ngã cũng không oán hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]