Sau khi tan tầm thì Trương Thanh Vân vui vẻ lái xe phóng thẳng về khu ung cảnh, hôm nay vợ về làm trong lòng hắn mừng hơn hớn. Triệu Giai Ngọc hôm nay mặc một bộ váy mỏng manh màu trắng, tóc dài phủ xuống bộ ngực cao vút nhìn như tiên tử giáng trần. Trương Thanh Vân về nhà thì thấy khắp nơi đều là túi này bọc nọ, thì ra là vật dụng vợ mang về từ thủ đô, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: - Em đưa nhiều đồ thế này về nhà làm gì? Triệu Giai Ngọc đứng dậy khẽ nhăn mày, nàng nói với gò má ửng hồng phơn phớt: - Đây là những gì mà các anh các chị tặng! Trương Thanh Vân tùy tiện mở một hộp quà ra, bên trong lòng một đôi uyên ương điêu khắc bằng ngọc thạch. Bên trong hộp là một tờ giấy có hai chữ "Tứ ca", đây chắc là lễ vật của Triệu Cương Kiện, chỉ cần nhìn qua cũng biết là thứ xa xỉ. Khi Trương Thanh Vân ngẩng đầu thì thấy gương mặt Triệu Giai Ngọc đã đỏ bừng, một lúc lâu sau nàng mới khẽ nói: - Ông nói chúng ta nên kết hôn vào cuối năm. - Phì! Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, vợ của mình rõ ràng càng lúc càng đáng yêu. Trương Thanh Vân dùng một tay ôm chầm lấy Triệu Giai Ngọc rồi khẽ nói vào bên tai: - Sao em không nói sớm, à, chưa kết hôn mà đã nhận được hàng núi quà như vậy sao? Triệu Giai Ngọc bị hơi nóng từ trong miệng Trương Thanh Vân phả ra mà cảm thấy ngứa ngáy, nàng vùng ra khỏi cái ôm của rồi liếc xéo Trương Thanh Vân: - Đây là phong tục trưởng bối quyết định hôn lễ, trước khi đám cười thì phải tặng lễ vật. - Ủa, còn có cả quy củ này sao? Nhưng cha mẹ anh sao không biết nhỉ? Trương Thanh Vân nói. Triệu Giai Ngọc khẽ nghiêng đầu nhìn ra những cây hoa bên ngoài, sau khi trầm lặng một lúc lâu thì mới nói: - Chỉ sợ là chỉ một mình anh không biết mà thôi. Trương Thanh Vân lập tức trở nên ngẩn ngơ, hắn nhìn Triệu Giai Ngọc, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Triệu Giai Ngọc đặt điện thoại bên tai rồi nói: - Được, được, con ra ngay! Triệu Giai Ngọc cúp điện thoại, Trương Thanh Vân lúc này vẫn còn đang sững sờ, nàng nói: - Có khách đến! - Khách, khách nào? Trương Thanh Vân đi theo Triệu Giai Ngọc xuống thang máy mà trong bụng đầy nghi ngờ, khi xuống dưới lầu thì hắn chợt giật mình, bên dưới là bốn chiếc xe, cả nhà Biện Huy Hoàng, dì, dượng, có cả cha mẹ, tất cả đều có mặt đầy đủ. Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc không ngậm miệng lại được, sao cha mẹ đến Thành Đô mà hắn lại không biết? - Cha mẹ đến đây từ lúc nào thế? Trương Thanh Vân đùng giọng có chút trách móc nói. Doãn Tố Nga và Trương Đức Giang híp mắt thành một đường mảnh nhìn Trương Thanh Vân, dường như cả hai cũng không quan tâm đến giọng điệu khó chịu của đứa con. Doãn Tố Nga nói: - Chúng tôi cùng với Giai Ngọc...À, Thành Đô nóng quá, đúng là Lĩnh Nam khí hậu mát mẻ, thật thoải mái. - Lĩnh Nam sao? Trương Thanh Vân cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp tình cảnh, hắn lập tức biết được cha mẹ đến Lĩnh Nam gặp Triệu tướng quân để quyết định chuyện kết hôn, xem ra hai bên đã thống nhất gì đó rồi. - Tôi thấy anh làm quan ngày càng lớn thì chẳng quan tâm đến chuyện gì, tất cả mọi thứ đều dồn hết cho Giai Ngọc, vốn cũng muốn đưa anh đi Lĩnh Nam nhưng suốt ngày bảo rằng công tác bận rộn không thể dứt ra. Công tác có thể so sánh với chuyện quan trọng cả đời hay không? Doãn Tố Nga tức giận nói. Trương Thanh Vân trở nên khổ sở khó nói nên lời, khi quay đầu lại thì Triệu Giai Ngọc đã nắm lấy tay hắn, nàng hiểu ý ghé sát đầu vào Trương Thanh Vân rồi nói: - Em...Em sợ cha mẹ biết rõ thân phận của ông thì sẽ căng thẳng, cho nên... Truyện được copy tại Truyện FULL Triệu Giai Ngọc nói được một nửa thì chợt đỏ mặt lui ra phía sau, Trương Thanh Vân liếc mắt thì thấy Ngải Gia đang đứng ngay phía sau, bản lĩnh nghe lén của nha đầu này đúng là khủng bố. Ngải Gia như cười như không lui ra, sau đó lập tức dùng giọng loa phóng thanh nói lớn những gì Triệu Giai Ngọc vừa mở lời, điều này làm tất cả mọi người cười nghiêng ngả. Trương Thanh Vân cảm thấy rất ấm áp, mình còn chưa kết hôn mà mọi chuyện đã được lo xong, rõ ràng Triệu Giai Ngọc cũng rất hiểu lòng người. Có lẽ nàng biết thời gian này mình rất áp lực và bận rộn, vì vậy mà không muốn làm mình lo lắng quá nhiều. Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại thì thấy hôm nay cha mẹ như trẻ lên rất nhiều, hắn vui mừng mà cha mẹ còn vui hơn gấp mười lần. Sau khi mọi người nói chuyện được một lúc thì nhắc đến chuyện nhà cửa, lúc này Trương Thanh Vân mới biết căn biệt thự mới đã hoàn thiện, Triệu Giai Ngọc sắp xếp cha mẹ ở nhà mới, lúc này mới kéo phái đoàn sang đón Trương Thanh Vân hắn. Đoàn người lên xe về nhà mới, Triệu Giai Ngọc ngồi bên ghế lái phụ thấy Trương Thanh Vân chẳng nói câu nào, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt sững sờ nhìn mình. - Này...Này...Anh vẫn còn giận em sao? Em...Em... Triệu Giai Ngọc dùng giọng ấp úng nói. Giận sao? Trương Thanh Vân thầm cười ha hả, vui mừng còn chưa kịp thì sao lại có tức giận, nhưng hắn lại cố gắng phụng phịu ra vẻ rất bực bội. Triệu Giai Ngọc trở nên ngẩn ngơ và có chút xấu hổ, nàng cúi đầu xuống khá uất ức. Trương Thanh Vân cũng không đành lòng nhìn tình cảnh này, vì vậy hắn cười lên ha hả nói: - Anh tức giận vì hôm nay gặp mặt mà chẳng cho hôn một cái nào. Triệu Giai Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên và thấy ngay nụ cười xấu xa của Trương Thanh Vân, trong lòng lập tức phản ứng và né đầu sang một bên. Gương mặt Triệu Giai Ngọc đỏ ửng làm trong lòng Trương Thanh Vân ngứa như mèo cào. Nếu không phải lúc này chẳng đúng thời cơ thì hắn đã kéo nàng đến thân mật với cô bé nóng hừng hực lửa bên dưới rồi. Căn biệt thự Triệu Giai Ngọc mua ở quận Nam Sơn có diện tích rất lớn, hơn nữa hệ thống ánh sáng và bầu không khí cũng rất được chú trọng. Vì không muốn ngăn cản tầm mắt nên trong biệt thự không có những thân cây quá cao, có chút hương vị mộc mạc, Trương Thanh Vân rất vừa ý. Bên ngoài biệt thự là một bãi cỏ xanh với những cây dù che nắng, có một lối đi rộng để xe chạy vào gara. Những người giúp việc đã chuẩn bị xong một bữa tiệc ngoài trời rất phong phú, rất cảm khái. Mọi người ngồi dưới trời xanh nói chuyện với nhau, tình cảnh rất thơ mộng. Chủ đều của bữa cơm tối ngày hôm nay chính là chuyện kết hôn của Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc, hai người cũng là nhân vật chính được mọi người liên tục chúc mừng, lúc nà Trương Thanh Vân đã biết hôn lễ đã được các trưởng bối ra quyết định chính thức. Trong lúc nói chuyện thì Trương Thanh Vân mới biết lần này không những chỉ có cha mẹ mình đi Lĩnh Nam, ngay cả dì dượng cũng đi Lĩnh Nam. Triệu tướng quân đã bày một bữa tiệc thịnh soạn tiếp đón mọi người, đồng thời cũng dùng một phương pháp rất ngang hàng để thương lượng và hỏi thăm tất cả các phong tục, lễ nghi của người Thổ Ung Bình về việc đón dâu về nhà, đã bày tỏ sự tôn trọng cao độ với ông bà Trương Đức Giang. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy cung kính và bái phục Triệu tướng quân, một vị quan lớn gần trăm tuổi quan tâm đến hôn sự của chính mình, điều này làm hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Ông cụ đã cẩn trọng như vậy sao không làm người khác cảm động cho được? Trương Thanh Vân cảm thấy rất thoải mái, vì vậy ngày hôm nay hắn uống rượu rất vui và rất nhiều, còn hơn cả khi đối mặt với bạn rượu tri kỷ như Uông Phong. Ngải Gia ngẩng đầu lên bắt đầu ồn ào, nàng bắt mọi người phải ép Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc uống một chén rượu giao bôi cho bằng được. Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc không thể nào chối từ nên đành phải hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người. Trương Thanh Vân áp sát vào Triệu Giai Ngọc mới thấy sự dịu dàng của nàng, hắn nhìn chiếc ly đế cao trong tay mà trong lòng cảm thấy có chút say mê. ... Hôm nay Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị toàn thể của ban số bốn, hắn bắt đầu điều chỉnh công tác của các phó ban làm toàn thể nhân viên hoan hô rung trời. Lúc này Trần Cảnh Huy cũng chỉ biết ngồi trong góc gặm xương cứng. Trần Cảnh Huy phát biểu trong hội nghị với giọng điệu rất nhỏ và vẻ mặt mất tự nhiên, mãi đến lúc này hắn mới biết vị phó phòng miệng còn hôi sữa không phải là đèn cạn dầu, mình không thể hành động nhưng nếu có thì cũng là sai lầm, vì vậy trong lòng cảm thấy rất cay đắng. Sau khi tan họp thì Vương Xử Nhất cười hì hì đi đến văn phòng của Trương Thanh Vân, trên tay hắn là một túi trà trông rất cổ, khi mới vào cửa đã nói lớn: - Trưởng phòng Trương, tôi biết anh là người yêu trà, lúc này có đứa cháu giử đến vài bịch trà Hồng Bào loại cực phẩm, tôi không đành lòng hưởng một mình nên đến đây san sẻ cho anh. Trương Thanh Vân vội vàng nói vài lời khách khí rồi lơ đãng nhận lấy túi trà, tất cả những hành động của hắn tỏ ra rất tự nhiên. - Anh cứ khách khí, nếu là trà ngon thì chúng ta phải cùng thưởng thức mới sảng khoái. Trương Thanh Vân cười nói. - Được, được! Trưởng ban Vương vội nói: - Trưởng phòng Trương thường hay uống trà nên cách pha chế rất tốt, tôi không thể so sánh với anh, vì vậy miễn cưỡng trông cậy anh chỉ điểm cho một chút. Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nhìn trưởng ban Vương bận rộn trước sau đi pha trà mà gật đầu. Vương Xử Nhất quả nhiên khá tốt, hắn cũng không phải là người am hiểu đối nhân xử thế, hắn biết Trương Thanh Vân bình thường không thu lễ nhưng tặng trà thì quả nhiên rất khôn khéo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]