Chương trước
Chương sau
Sau sáu năm thì tỉnh Giang Nam mới bổ sung hai người đại biểu quốc hội, hơn nữa đại biểu quốc hội và đại biểu nhân dân địa phương là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Đại biểu quốc hội có rất nhiều quyền lên tiếng và tham chính với chính quyền, đây chính là mặt tích cực.
Cùng là đại biểu quốc hội bổ sung với Trương Thanh Vân thì không phải là ai khác mà chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Vũ Đức Cao Khiêm. Từ sau khi Cao Khiêm rời khỏi phòng giám sát tỉnh thì đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Trương Thanh Vân.
Cao Khiêm vẫn phong độ nhẹ nhàng nhưng nhìn Trương Thanh Vân thì ánh mắt có chút phức tạp. Hắn lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân, hơn nữa còn có xuất thân thế gia, gần đây đều được gán cho danh hiệu cán bộ trẻ xuất sắc, nhưng nếu so về độ tuổi thì đứng trước mặt Trương Thanh Vân sẽ không có chút hào quang nào.
Chưa đến ba mươi tuổi đã là bí thư huyện ủy, là đại biểu quốc hội, rõ ràng đây là hai vầng hào quang chói lọi trên đầu Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cầu tiến không giống như ở những đơn vị hành chính, không chậm rãi nhọc nhằn từ từ tiến bước, rất nhiều kẻ cấp dưới muốn được đề bạt phải chờ cấp trên được điều động, có người thúc đẩy, sau đó mới được tiến lên. Trương Thanh Vân thì khác, hắn được bổ nhiệm về làm bí thư huyện ủy một địa phương khó khăn nhất, hắn có năng lực, có tinh thần, đặc biệt là có sức thuyết phục, có thể nói là tỉ lệ mười phần với độ tuổi.
Cao Khiêm vốn rất chú ý đến quan trường Vũ Lăng, hắn biết rõ biểu hiện của Trương Thanh Vân, xét vào mối quan hệ giữa Cao gia và Trương Thanh Vân thì trong lòng hắn đã có những chú định.
Nhưng Cao Khiêm luôn là người nội tâm và ẩn giấu, hơn nữa còn là loại thích giữ sự phong độ, vì vậy khi chào hỏi Trương Thanh Vân thì hắn không tỏ ra bất mãn với bất cứ điều gì, hắn chỉ nói:
- Thanh Vân, cán bộ thanh niên xuất sắc trong Giang Nam không phải là cậu thì chẳng còn ai khác. Cậu xuất sắc như vậy cũng làm tôi cảm thấy vinh dự, ngày nào đến thủ đô tôi sẽ giới thiệu cho cậu với em tôi, các người đều là anh tài tuổi trẻ, tất nhiên có thể học hỏi lẫn nhau. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trương Thanh Vân vội vàng xưng vâng nhưng trong lòng thầm buồn cười. Em trai của Cao Khiêm không phải là người muốn kết hôn với Triệu Giai Ngọc sao? Mình và hắn học hỏi lẫn nhau à? Cao Khiêm hình như quá phong độ rồi.
Hai người bằng mặt không bằng lòng, tất nhiên cũng ăn ý mà không nhiều lời. Nhưng hai người đã được quyết định làm đại biểu quốc hội bổ sung, vì vậy không thể không kết hợp lại để chào hỏi những người khác.
Những người có thể được làm đại biểu quốc hội đều không phải tầm thường, nhưng hôm nay đến đây ngoài Trương Thanh Vân và Cao Khiêm là hai quan viên chính quyền thì mười mấy người khác cũng không phải hoàn toàn là lãnh đạo chính quyền. Vốn trong đại biểu quốc hội thì số lượng lãnh đạo chính quyền và đảng ủy phải chiếm đa số.
Trong số đại biểu quốc hội thì quan chức chiếm tỉ trọng rất lớn, bí thư tỉnh ủy Giang Nam, chủ tịch tỉnh đều là đại biểu quốc hội, hơn nữa còn phân biệt là chính và phó đoàn trưởng.
Trong đám người này Cao Khiêm khá quen thuộc, đặc biệt là vài giám đốc xí nghiệp nhà nước. Cao Khiêm nói chuyện với bọn họ rất vui vẻ mà Trương Thanh Vân thì toàn dùng lễ kính để chào hỏi, có vẻ hơi cô lập.
- Ôi, tổng giám đốc Mai!
Cao Khiêm nghênh đón một người đàn ông trung niên khá mập rồi dùng giọng vui cười rạng rỡ nói, người này gặp Cao Khiêm cũng tỏ ra rất vui, hai người bắt tay nhau thật chặt, vẻ mặt thân mật.
- Thanh Vân, giới thiệu cho cậu đây là tổng giám đốc nhà máy nhiệt điện tỉnh Giang Nam Mai Vinh, giám đốc Mai!
Cao Khiêm quay đầu dùng giọng rất tự nhiên nói với Trương Thanh Vân, sau đó lại quay về phía Mai Vinh gật đầu nói:
- Tổng giám đốc Mai, đây là bí thư Thanh Vân của huyện Tang Chương trong Vũ Lăng các anh, chính là người Vũ Lăng các anh đấy!
Trương Thanh Vân khẽ nheo mắt, nhà máy nhiệt điện Giang Nam có thể nói là lớn nhất nước, trước kia trực tiếp thuộc bộ điện lực, sau này được đưa đến tỉnh, Mai Vinh này là một cán bộ cấp sở.
Trương Thanh Vân nở nụ cười, hắn đang định tiến lên chào đón thì Mai Vinh đã dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Tang Chương sao? Đó đúng là quê hương tôi, nói thật, dù sống ở Vũ Lăng nhưng trước giờ cũng chưa đi qua Tang Chương, nơi đó không phải là địa phương thái bình đâu đấy.
Mai Vinh cười gượng hai tiếng, cũng không có ý muốn chìa tay ra. Từ đáy lòng Trương Thanh Vân cũng bùng lên cảm giác chán ghét, chỉ cần nghe trong giọng điệu của Mai Vinh là biết kẻ này rất kỳ thị Tang Chương.
Hơn nữa giọng điệu Mai Vinh lại kiêu ngạo, kinh người, ra vẻ cao cao tại thượng và là kẻ có tiền làm người khác buồn nôn. Trương Thanh Vân dùng giọng chán ghét nói:
- Xem ra chủ tịch Mai đã rời nhà quá lâu rồi, đã bay lên làm phượng hoàng, có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Mai Vinh chợt sững sờ, cặp mắt tam giác mấp máy. Dù là kẻ ngốc cũng hiểu được ý nghĩ mỉa mai trong lời nói của Trương Thanh Vân, trên mặt hắn lóe lên chút xấu hổ rồi chuyển thành kinh ngạc, giống như không ngờ một bí thư huyện ủy bé hạt vừng giám mở mồm không thèm nể mặt chính mình, hơn nữa giọng điệu lại đặc biệt mỉa mai.
Mai Vinh trầm ngâm rồi lạnh mặt nói:
- Bí thư Trương, tất cả các địa phương ở Vũ Lăng tôi đều quen thuộc, duy chỉ có Tang Chương...
Mai Vinh cười khan một tiếng:
- Tang Chương còn quá xa mới đến con đường phát triển, trong đó vấn đề quan trọng nhất chính là tố chất, không làm việc đường hoàng, đánh nhau ẩu đả, xưng vương xưng bá. Tố chất dân chúng không đi lên, hơn nữa còn lạc hậu. Bí thư Trương là người còn trẻ, tất nhiên cũng nhìn ra điểm này, có phải không?
Trương Thanh Vân cười khan một tiếng rồi nói:
- Được, chỉ một lời của giám đốc Mai mà khi trở về tôi sẽ nói phòng tuyên truyền dùng những lời của anh để quảng cáo. Chúng tôi đang mở du lịch, đến lúc đó sẽ treo những lời nói của anh trước cửa ra vào nhà cũ Hoàng tướng quân, dùng những lời này để thúc đẩy nhân dân chúng tôi cùng đồng tâm.
Vẻ mặt Mai Vinh chợt trắng bệch, lời nói của Trương Thanh Vân sắc bén nằm ngoài dự đoán. Ý của Mai Vinh chính là trào phúng dân chúng Tang Chương hung hãn, là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, không ngờ Trương Thanh Vân lại dùng những lời của mình để treo trước nhà cũ của Hoàng tướng quân. Phải biết rằng năm xưa Hoàng tướng quân vùng lên thời các mạng, không phải chính phủ cũng gọi lão là hung hãn sao?
Mai Vinh không khỏi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, độ tuổi của hắn đã qua thời náo động, may mà bây giờ xã hội tự do ngôn luận, nếu không chỉ vì một câu nói vừa rồi, nếu là năm xưa thì chính mình phải xuống địa ngục.
Cao Khiêm ở bên cạnh cũng rất xấu hổ, hắn ở cùng một chỗ với Trương Thanh Vân thì tự cho mình là lãnh đạo. Hắn nghĩ khi mình cùng giao tiếp với Trương Thanh Vân thì giống như năm xưa cùng thị sát ở phòng giám sát vậy, ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phụ thì biết ngay.
Mãi đến lúc này thì Cao Khiêm mới biết mình sai, Trương Thanh Vân lúc này đã không còn là cấp dưới của mình, người ta là bí thư đảng ủy Tang Chương, hắn mở miệng sẽ giữ gìn cho tôn nghiêm của Tang Chương một cách đường đường chính chính, lúc này mình cũng không thể xen vào.
Cao Khiêm nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa của Trương Thanh Vân, trước kia ở phòng giám sát thì Trương Thanh Vân không nói lời sắc bén như vậy. Xem ra sau khi được điều động làm quan phụ mẫu thì Trương Thanh Vân đã trở nên uy nghiêm, khí độ và sáng suốt mà trước đây khó thể so sánh được.
Cao Khiêm cũng không khỏi khẽ liếc mắt nhìn Mai Vinh đang tức giận, cảm thấy có chút mất hứng, làm nhục người bị người chơi lại. Mai Vinh vốn rất vênh váo tự đắc cũng không phù hợp với tính khí nham hiểm của Cao Khiêm, Mai Vinh còn là người Cao gia nhưng xem ra làm giám đốc đã quá lâu và quá sâu, sớm muộn gì cũng là quả bom hẹn giờ.
- Hì!
Mai Vinh khẽ hì một tiếng xấu hổ, bộ dạng vì có chút khó khăn mà trở nên dữ tợn, cặp mắt tam giác như đao phủ hoàn toàn thể hiện những oán độc, xấu hổ và tức giận trong lòng. Nhưng ở vào trường hợp này hắn cũng không dám trở mặt, cũng không có gan dám trở mặt. Vì đại biểu quốc hội có khí độ của người đại diện cho nhân dân, mà hắn hoàn toàn là kẻ khí độ quá nhỏ, xem ra chức vị đại biểu quốc hội này là trói buộc rất lớn với thân phận của hắn.
Mai Vinh liếc mắt nhìn Cao Khiêm mà cảm thấy vẻ mặt đối phương không được tốt lắm, vì vậy đành cười khan một tiếng nói:
- Bí thư Trương quả là cán bộ tuổi trẻ xuất sắc, lần này coi như cũng biết mặt nhau, xem ra sau này phải tiếp xúc nhiều mới tốt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không thay đổi, hắn vẫn mỉm cười nhìn Mai Vinh. Lúc này Mai Vinh và mình không xuất hiện tình cảnh hợp tác, Tang Chương cũng không có xí nghiệp trọng điểm phụ thuộc vào điện lực, người này rõ ràng cũng chẳng làm gì được. Vì vậy Trương Thanh Vân nhân tiện nói:
- Giám đốc Mai khách khí rồi, Tang Chương cách xa Thành Đô, tôi và anh tiếp xúc lần này coi như có người ban phúc. Anh là đại biểu quốc hội còn tích cực tham gia học tập, tôi rất bội phục.
Trương Thanh Vân nói xong thì nở nụ cười tự nhiên và quay đầu chào hỏi những người khác, vẻ mặt Mai Vinh trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng. Trương Thanh Vân không cho hắn bất kỳ chút mặt mũi nào, cuối cùng còn kéo cả khố của hắn xuống, hắn nói Mai Vinh là đại biểu quốc hội rõ ràng không phù hợp.
Trong cuộc đời Trương Thanh Vân ghét nhất chính là loại người quên gốc, nhưng dù sao trên xã hội cũng có rất nhiều loại người như vậy. Chính những kẻ này vốn là người nhà quê nhưng ra ngoài lăn lộn vài ngày thì trở về đã phàn nàn quê hương nghèo nàn lạc hậu, ăn không hợp vị, tố chất quá kém. v. v. Loại người này nếu gặp được phải chèn ép, không biết về những mặt khác là gì nhưng phải đặt dấu chấm hỏi về vấn đề nhân phẩm.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Trương Thanh Vân rạch mặt Mai Vinh không chút do dự, hắn không quan tâm Mai Vinh là loại người gì nhưng vĩnh viễn cả hai sẽ không hợp tác, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội cùng đi với nhau. Vì Trương Thanh Vân biết rõ một khi có cơ hội thì chính mình sẽ chèn ép ngay, phải dạy cho một bài học.
Vài ngày sau Trương Thanh Vân đều ở Thành Đô, Lăng Tuyết Phi đã chuẩn bị xong show diễn ở đây và hắn cũng vài lần muốn đi xem, nhưng cũng vì chuyện ở nhà hàng lần trước mà trong lòng luôn có khúc mắc. Hơn nữa làm đại biểu quốc hội cũng không được tùy tiện.
Mà cảm tình giữa Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng nhanh chóng ấm lên, Trương Thanh Vân ôm người phụ nữ ấm áp của mình và nàng đã không còn phản kháng, hai người thường xuyên ôm nhau xem ti vi, nói đùa qua lại.
Nhưng Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không chọn phương pháp tiến thêm một bước. Khi nhắc đến cũng rất kinh người, hắn không phải Liễu Hạ Huệ nhưng khi đối mặt với cửa ngỏ của Triệu Giai Ngọc thì vẫn có chút khiếp đảm, cũng không biết nàng có bao nhiêu tức giận về mình.
Nhưng đến giờ lâm trận thì hình như Trương Thanh Vân lại quên, hắn biết rõ đây chính là sự đặc biệt về thân phận của Triệu Giai Ngọc. Nàng là kiều nữ thế gia, hơn nữa còn trả giá quá nhiều vì mình, trong lòng mình kính trọng nàng không hiểu nguyên nhân, có rất nhiều thứ đáng tôn trọng, thậm chí cả vấn đề ân ái.
Mỗi khi Trương Thanh Vân muốn tiến thêm một bước thì cảm giác Triệu Giai Ngọc có chút sợ hãi, tuy không biểu hiện phản kháng nhưng tay chân lại tỏ ra không tình nguyện, còn có chút căng thẳng.
Vì vậy mà Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cứ dừng lại như thế, điều này cũng làm hại cho Trương Thanh Vân. Tối đến ai mà chẳng có cảm giác tốt, nhà có vợ quốc sắc thiên hương nhưng không được vào cửa, tất nhiên đau khổ và dày vò thế nào thì ai cũng biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.