Trương Thanh Vân và Vi Cường tiếp tục cạn ly, Vi Cường thì liên tục mở miệng, Trương Thanh Vân ở bên cạnh dỏng tai lắng nghe mà cũng hiểu rõ đại khái. Thì ra tiểu tử Vi Cường này kết hôn cũng vì một người phụ nữ, cũng không biết tiểu tử này thích thú điều gì mà cứ nhào vào những người phụ nữ đã ly dị, người ta còn dẫn theo cả con chồng trước. Chuyện này không may bị cha Vi Cường biết được, nhà hắn nào chịu? Vợ chồng Vi Trung Quốc dùng cực hình với Vi Cường, bắt hắn tìm bằng được một đối tượng, sau đó nhanh chóng kết hôn. Đối phương gia cảnh rất tốt, là người Tề gia, là cháu gái của Tề Phong, coi như môn đăng hộ đối, đám cưới chính trị. - Này, cậu không phải vì nguyên nhân đó mà bất mãn với Vienna đấy chứ? Chỉ là một chuyện như vậy mà trút giận lên đầu phục vụ à? Trương Thanh Vân uống cạn một ly rượu rồi nói. Vẻ mặt Vi Cường chợt phát lạnh, hắn khoát tay nói: - Cậu thì biết quái gì, Tề Phong không phải là người, tôi nghi ngờ hắn giở trò quỷ, nếu không cha sao biết tôi có ý với Sở Hà? - Tề Phong có ý với Sở Hà, ông đây mới kết hôn được một ngày thì chúng đã lên giường với nhau, cậu nói xem...Con mẹ nó... Vi Cường hừ một tiếng rồi xoa xoa mắt, nước mắt đàn ông. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cảm thấy có hứng thú với Sở Hà này, đây là trang quốc sắc thiên hương gì mà nhiều kẻ hứng thú như vậy? Trương Thanh Vân biết Tề Phong, đây là ông chủ của khách sạn Vienna, là dượng của Hoàng Diêu, cũng vì vụ án đầu tiên ở phòng giám sát mà mình có mối quan hệ với người này. - Thanh Vân, tôi có chút chán ghét quan trường, quá chó má! Sau lưng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào, nói đến việc Sở Hà, con mẹ nói người ta có bao nhiêu thủ đoạn hạ lưu đều bày ra. - Vào khách sạn thuê phòng thì bị quay trộm, cha tôi quả thật rất tức giận, cũng mất cả mặt mũi. Vi Cường lại nói, lại rót một ly rượu đầy vào bụng. Trương Thanh Vân móc gói thuốc tự châm cho mình một điếu rồi ném cho Vi Cường một điếu. Nhìn bàn cơm bề bộn mà Trương Thanh Vân cảm thấy hối hận không nên hẹn dùng cơm ở nhà hàng tây, nên đi quán bar hay hộp đêm. Hắn hít vào một hơi thật sâu mà cảm giác được vấn đề này không đơn giản. Tiểu tử Vi Cường này rõ ràng bị người ta đùa giỡn, những người lật thuyền trên thân phụ nữ cũng không thiếu. Hơn nữa tuy cả ngày Vi Cường đều nằm trên bụng phụ nữ nhưng nếu nói về tâm tính thì rất cạn, người ta tính kế hắn rất dễ dàng. Thế lực nhà Vi Cường ở Giang Nam không phải là nhỏ, Vi Trung Quốc là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, Vi Cường lại là phó cục trưởng công an. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng khẽ động nói: - Cậu lên chức phó cục trưởng từ khi nào? Đầu năm nay không phải đang còn hăm he chức tư pháp quận Kim Thủy sao? - Trước khi kết hôn, Tề Như Vân gia cảnh tốt, Tề Phong lại có quan hệ gần với bí thư Hoàng, hơn nữa, ôi, đừng nói nữa, dù sao cha tôi đã suy xét trên mọi phương diện khi tôi chuyện kết hôn với Tề Như Vân, chỉ có một điều không quan tâm chính là cảm nhận của tôi! Vi Cường nói, sau đó hắn lập tức chuyển chủ đề: - Vốn muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng khi nghĩ đến cậu thì tôi thấy mình không bằng. Cậu không sợ trời, không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm, hơn nữa con đường làm quan lại rộng mở. Tôi đây chuyện gì cũng không làm, rất quy củ mà con mẹ nó giống như chó, người khác hét gì đều phải làm theo, làm không tốt còn bị đâm đao sau lưng. - Cậu nói đi, sao hai ta có chênh lệch lớn như vậy? Vi Cường nói, vẻ đố kỵ trên mặt làm người ta cảm thấy buồn cười. Trương Thanh Vân khẽ cười, cậu ấm, nhà ấm áo hoa, lúc này cũng biết sự đời gian khổ, đúng là không dễ dàng. Vi Cường thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì ỷ vào mem say vỗ bàn nói: - Tôi thấy không công bằng, cậu có gì tốt hơn tôi? Giáo dục sao? Gia cảnh à? Hay năng lực làm việc? Tất cả đều là vô nghĩa. Tôi lên chức phó cục trưởng tuy có quan hệ nhưng nếu không có năng lực thì sao thể duy trì? Sao có ngày hôm nay? - Nhưng con người càng thăng quan thì càng mệt mỏi, tuổi thọ giảm sút! Không giống như cậu, quan càng lớn càng tiêu sái, thời gian càng ngọt ngào, cậu nói đây là ý gì? Này! Trương Thanh Vân cười ha hả, lúc này Vi Cường chính là một đứa bé, một đứa bé đang đố kỵ. Khó khi nào thấy được Vi Cường thẳng thắn đem tất cả những điều này nói ra rõ ràng, ít nhất cũng chứng tỏ hắn tin tưởng mình. Trương Thanh Vân thậm chí cảm nhận được thế giới này mình là đối tượng duy nhất mà Vi Cường có thể thổ lộ, điều này cũng có chút biến thái. - Cậu cười cái quái gì? Vi Cường nghiêm mặt nói: - Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn nói: - Ếch ngồi đáy giếng! Sau khi hít vào một hơi thuốc thật sâu thì Trương Thanh Vân lại tiếp tục: - Tôi hỏi cậu một vấn đề đơn giản nhé, mấy tháng cấy mạ? Mấy tháng thu lúa? Mấy tháng làm đậu phụ? Vi Cường ngẩn ngơ, hắn lắc đầu, Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói: - Vì vậy có thể nói cậu không hiểu rất nhiều thứ, khi tôi còn đang làm việc vặt ở nông thôn Ung Bình thì cậu vẫn còn là một cậu ấm! - Sau này cậu cũng đừng nên so sánh với tôi, rõ ràng tôi hoàn toàn khác hẳn cậu. Nếu tôi bị người ta bày kế gài một lần thì xong đời, nhưng cậu thì khác, cậu có một người cha che chở. - Cậu cũng biết đấy, cha tôi là một giáo viên bình thường, tất cả những gì tôi đi đều tự mình mò mẫm. Khi tôi bị người ta đánh như chó thì cậu còn đang xem xét tối đó nên nằm trên bụng em nào, không phải sao? Vi Cường lầm bầm một câu, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì. Tuy vài câu nói của Trương Thanh Vân rất bình thản nhưng Vi Cường lại cảm thấy như bóng đao bóng kiếm, nếu lúc trước thì hắn có cười không? Có lẽ cũng cười Trương Thanh Vân vài câu nhưng lúc này hắn đã có kinh nghiệm, hắn cảm nhận được sự tàn khốc trong quá trình đấu tranh lợi ích ở quan trường, vì vậy muốn cười Trương Thanh Vân cũng không cười nổi. Trương Thanh Vân là người có kinh nghiệm, Vi Cường đã sớm biết điều này, vừa rồi hắn bực tức cũng vì muốn phát tiết những vướng mắc trong lòng. Lúc này hắn đã bị Trương Thanh Vân cảnh tỉnh, hắn cũng không thể cúi đầu. Khi hắn còn nhỏ tuổi thì không có được những trải nghiệm như Trương Thanh Vân. Dù là Trương Thanh Vân đơn thương độc mã đánh chém đến Thành Đô hay đang lẻ loi một mình ở Vũ Lăng thì Vi Cường biết rất rõ. Nhưng Trương Thanh Vân lại hoàn toàn khác biệt, người này hình như rất tiêu sái tự nhiên, nhàn nhã dạo chơi, dăm ngày nửa tháng lại đến Thành Đô thăm vợ, đây rõ ràng là chênh lệch. - Tiểu Vi Tử, tôi và cậu quen nhau nhiều năm, tôi có một câu muốn tặng cậu, đó chính là "Không ganh đua so sánh, không vội vàng hấp tấp!" Khi còn công tác thì phải đặt nặng công tác, dù không làm được cũng phải cố gắng, đừng để người ta bóp mũi kéo đi. Hì hì, nếu lỡ may lạc lối thì không ai có thể cứu được cậu! Trương Thanh Vân nói. Cặp mắt Vi Cường chợt trở nên sáng ngời, hắn ngơ ngẩn đến xuất thần, vẻ mặt rất cổ quái. Một lúc lâu sau hắn mới thở ra một hơi: - Con bà nó, giống hệt như ông già nhà tôi, lần này tôi phục cậu. Sau đó Vi Cường lập tức nâng ly rượu nói: - Hàn huyên với cậu lần này làm tâm tình trở nên rất tốt, sáu chữ này tôi nhớ kỹ, cạn ly! Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn lắc đầu nói: - Không được, đã đến giờ quay về, trong nhà có người, không về không được. Vi Cường nhăn mày, trên mặt chợt xuất hiện cảm giác ghen tuông, hắn nói: - Hừ, con bà nó, trọng sắc khinh bạn, củ cải trắng phải cho heo ăn, tôi nghĩ Triệu tiểu thư bị mù màu. Trương Thanh Vân đột nhiên cho Vi Cường một đấm, hắn nói: - Đã có vợ rồi mà không có chút phong cách đàn ông. Đã là đàn ông thì phải dũng cảm tiến tới, dù núi đao biển lửa trước mặt thì nếu cậu muốn qua cũng không cần người khác phải giúp. Trương Thanh Vân từ khách sạn Vienna quay về, Triệu Giai Ngọc quả nhiên còn chưa ngủ, nàng tắm rửa sạch sẽ và ngồi trên ghế sa lông xem tạp chí. Trương Thanh Vân nhìn, một chữ "New", vì vậy mà không khỏi nhếch miệng cười. - Anh cười gì? Triệu Giai Ngọc nói: - Lại đi quán bar uống rượu sao? - Chỉ có một chút thôi, anh cười em vì xem loại tạp chí này, rất không đơn giản. Ừ, vợ anh nên ra vẻ phụ nữ một chút! - Anh! Triệu Giai Ngọc nghiêng đầu, Trương Thanh Vân uống rượu nên lá gan cũng lớn hơn ngày thường, hắn đảo quanh Triệu Giai Ngọc một vòng. Đúng lúc này Triệu Giai Ngọc cảm thấy phiền phức, giọng nói của nàng trở nên lạnh lùng: - Đi tắm rửa ngay! Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn thầm mắng một câu không có tư tưởng, vì vậy đành trực tiếp vào nhà tắm. Sau khi tắm rửa xong đi ra thì thấy Triệu Giai Ngọc đang ngơ ngác nhìn, hắn tưởng rằng mình tắm còn chưa sạch, vì vậy vội vàng sờ soạng và xem xét. Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói: - Anh...Anh giận sao? Trương Thanh Vân thầm nhịn cười, vẻ mặt lại không chút biểu cảm nói: - Rất tức giận, lạnh lùng như bức tượng, là người băng! Trương Thanh Vân nói xong thì đặt mông ngồi xuống ghế sa lông. Triệu Giai Ngọc nhăn mày, vẻ mặt có chút ảm đạm, môi mấp máy. Trương Thanh Vân đột nhiên chồm tay ôm lấy nàng rồi cười ha hả nói: - Anh xem em chạy đi đâu? Người băng là của anh! Triệu Giai Ngọc lúc này mới phát hiện ra không đúng, nàng đỏ mặt dùng sức đẩy Trương Thanh Vân nhưng không đủ lực. Trương Thanh Vân khẽ nói: - Buông lỏng, buông lỏng. Triệu Giai Ngọc chợt trở nên ngây ngốc, cuối cùng cũng buông lỏng mà không chống cự. Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy mềm mại và thơm mát đầy cõi lòng. Thân thể Triệu Giai Ngọc hình như có chút nóng hừng hực, toàn thân là mùi thơm nhàn nhạt, thân thể cực kỳ co giãn, ôm vào lòng cực kỳ phong phú và ấm áp, chỉ có thể gói gọn trong một chữ "sướng!" Dần dần Trương Thanh Vân cảm thấy rất thỏa mãn, hắn định dùng động tác tiến thêm một bước nhưng hình như Triệu Giai Ngọc lúc này rất căng thẳng. - Anh đã nói chuyện với Vi Cường rồi sao? Sở Hà không phải là người đơn giản! Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói. Một câu nói của Triệu Giai Ngọc làm ý dục của Trương Thanh Vân tan biến sạch sẽ, Triệu Giai Ngọc lại nói: - Sở Hà từ Mỹ quay về, lúc này đã mở và làm chủ tịch công ty bất động sản Hồng Lan Giang Nam. Người này đã tìm đến em yêu cầu hợp tác nhưng em từ chối. Trương Thanh Vân nhướng mày, Sở Hà lợi hại như vậy à? Có bối cảnh gì không? Mình còn tưởng đây là một cô gái phong lưu, tiểu tử Vi Cường này cũng thật là, không ngờ trong đầu còn có ý niệm vơ chủ tịch phú bà, thời đại này có phú bà nào tốt sao? - Em làm rất đúng, không cần phải chen chân vào bất động sản, dù có lợi nhuận nhiều cũng không cần quan tâm, chúng ta không thiếu tiền. Trương Thanh Vân nói, hắn thấy Triệu Giai Ngọc chợt sững sờ, nàng nhìn hắn chăm chăm, vì vậy mà phải giải thích: - Không có gì, anh không có hứng thú với Sở Hà gì kia, em yên tâm. Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ hồng, nàng nói: - Em...Em đâu nói như vậy? Em nghi ngờ Vi Cường bạn anh bị người ta gài bẫy, rơi vào trong tay người ta. Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng rồi nói: Text được lấy tại Truyện FULL - Vậy thì sao? Đâu có liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ em muốn anh giúp hắn? Thế giới này đường phải tự mình đi, nếu Vi Cường không vượt qua được cửa ải này thì rất đáng chết. Không sống bống chết là quy tắc tự nhiên, tuy tàn khốc nhưng rất đáng để rèn luyện và phát triển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]