Chương trước
Chương sau
Tạ Minh Quân chủ trì hội nghị thường ủy, cuộc thảo luận thiên về một bên, xem xét về hạng mục du lịch ở Tang Chương, những người khác cũng không dám cùng lão chống đối. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, hạng mục du lịch ở dãy Hoàng Lĩnh trong Tang Chương bị gác lại không thời hạn.
Sau khi kết thúc hội nghị thì Trương Thanh Vân quyết định đi Thành Đô, hắn biết rõ nếu mình ở lại Vũ Lăng thì khoảng thời gian này cũng không được thanh nhàn, nếu như vậy thì dứt khoát tránh khỏi đầu sóng ngọn gió. Tạ Minh Quân bên kia đã bật đèn xanh, chắc chắn vấn đề tài chính sẽ không tiếp tục bị giữ lại.
Nếu đám người ở Vũ Lăng quyết định hung ác với Trương Thanh Vân thì cứ ở đấy mà hung ác, hắn muốn đánh động những kẻ thích ẩn giấu, tự mình đến Thành Đô bày ra bộ dạng muốn tố cáo. Chính bí thư tỉnh ủy còn khen ngợi Tang Chương, những đơn vị ở thị ủy Vũ Lăng còn có lòng ngăn cản nữa sao?
Trương Thanh Vân chậm rãi xuống đài thuận buồm xuôi gió, Hà Tuấn, Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam thì thiếu chút nữa không ngất đi vì tức giận. Vì hạng mục du lịch ở dãy Hoàng Lĩnh mà bọn họ đã bỏ ra tất cả vốn liếng, vận dụng tất cả quan hệ.
Đặt biệt là phương diện xây dựng cơ sở hạ tầng, tất cả các danh mục xây dựng đều đã được xướng danh. Lúc này hạng mục bị gác lại vô thời hạn, tất cả ngân sách bên trên đều đã được chứng thực cho Tang Chương, bọn họ bận rộn nửa năm mà kết quả lại đứng vào vùng quan ải, miễn phí giúp tiền cho Tang Chương, để Trương Thanh Vân ngồi mát ăn bát vàng.
Trương Thanh Vân lần này xem như chính thức lập uy ở Vũ Lăng, Hà Tuấn, Khâu Hâm trở nên kinh hoàng, bị người khác chế giễu. Thật sự cũng có thể thấy thủ đoạn của Trương Thanh Vân ở Tang Chương quá mạnh mẽ và cứng rắn, trở thành bí thư huyện ủy thần tượng trong mắt nhân dân.
Khi đến Thành Đô thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Khâu Hâm, lần này Khâu công tử rất biết cách hạ mình, hắn dùng mọi lời nói để mời Trương Thanh Vân dùng một bữa cơm.
Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất biết thời thế tiết lộ cho Khâu Hâm biết mình đang ở Thành Đô, đầu óc Khâu Hâm xoay chuyển rất nhanh, chắc đang nhìn vào hạng mục của tập đoàn Vân Sơn, muốn xin một chén cháo.
Trương Thanh Vân biết rất rõ nhưng hắn không chuẩn bị cho Khâu Hâm cơ hội, hắn tình nguyện cho Nghê Thu Nguyệt như vậy còn có thể hòa hoãn mối quan hệ với Cao gia. Khâu Hâm, Phương Tiểu Nam chỉ là những thế lực địa phương, hơn nữa hành sự lại rất thái quá, công tử Tiểu Khâu có danh tiếng quá lớn ở Vũ Lăng, nếu quan hệ với những người này thì những kẻ trong lòng không đáy sẽ vớ được cái cớ.
Khi Trương Thanh Vân xuống hoa viên Thanh Giang thì Cảnh Chiến nói mình muốn đi gặp chiến hữu, hắn bỏ đi trước, Trương Thanh Vân tất nhiên biết rõ lòng dạ của Cảnh Chiến, hắn trực tiếp lên lầu.
Tiếng chuông cửa vang lên, cửa mở rất nhanh, giọng nói của Cảnh Sương vang lên:
- Thế nào đây? Ủa, Thanh Vân!
- Ngạc nhiên lắm sao?
Trương Thanh Vân mở miệng nói.
Hai gò má Cảnh Sương chợt đỏ ửng, nàng mở cửa mà trong lòng có chút yêu mến. Chỉ nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trương Thanh Vân là biết vừa mới đến, mấy ngày này nàng hẹn gặp Cảnh Chiến, vì vậy mới đặc biệt từ Hoàng Hải đến Thành Đô, không ngờ người đầu tiên gặp được chính là Trương Thanh Vân.
- Đã làm cơm chưa? Xem ra anh rất biết cách nắm giữ thời gian, anh chưa ăn được hột cơm nào!
Trương Thanh Vân nói, đồng thời cũng vung tay kéo Cảnh Sương. Gần một năm không gặp mà thân thể Cảnh Sương càng lúc càng mê người, chưa nói đến sự trưởng thành và gợi cảm, toàn thân còn bùng ra khí chất cao nhã. Có lẽ điều này cũng vì nguyên nhân trở thành tổng giám đốc nên an nhàn sung sướng, có thời gian và tiền bạc chăm sóc bản thân.
Vẻ mặt Cảnh Sương đỏ ửng, nàng vẫn còn rất xấu hổ, cặp mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Không cần nhìn, hôm nay Bưu Tử sẽ không về!
- Này, sao anh biết?
Ánh mắt Cảnh Sương chợt xoay chuyển:
- Các người có liên lạc sao?
Trương Thanh Vân ôm Cảnh Sương vào lòng, hắn ghé sát miệng vào tai nàng thổi đi vài sợi tóc rối rồi tức giận nói:
- Nha đầu ngốc, Bưu Tử không nói với em sao? Bưu Tử đã sớm ở cùng một chỗ với anh, ở Tang Chương!
- Sao?
Cảnh Sương chợt kinh ngạc, nàng đột nhiên quay phắt người:
- Nó, nó chuyển ngành rồi à?
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run lên, lúc này hắn mới nhớ Cảnh Chiến còn thuộc biên chế cảnh vệ trung ương, trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ. Lúc này hắn coi như đã có chỗ dựa ở Tang Chương, với độ tuổi của Cảnh Chiến cũng không nên để hắn chuyển nghề.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Cảnh Sương.
Cảnh Sương cười khanh khách nói:
- Điều này rất tốt, không cần suy xét đến vấn đề chuyển nghề, nhưng rõ ràng đã muốn cho anh áp lực. Anh lăn lộn trong núi mà dáng vẻ cũng quê mùa đi khá nhiều, hay là mau chóng cố gắng rồi ra ngoài đi!
- Ha ha
Trương Thanh Vân cười thoải mái nói:
- Cảnh Sương vợ anh đau lòng vì chồng sao? Ghét bỏ chồng mà còn đau lòng sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cảnh Sương đấm khẽ Trương Thanh Vân rồi dùng giọng cực kỳ phong tình nói:
- Anh đến Thành Đô thì trực tiếp lại đây, Triệu tiểu thư...
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân chợt thu lại, ý nghĩ vui vẻ cũng tiêu tán, trong lòng đột nhiên đau xót.
Một lúc lâu sau hắn mới lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hắn hít vào vài hơi thật sâu, chậm rãi đi đến cửa sổ. Bên ngoài là ánh nắng tươi sáng, Trương Thanh Vân nhớ đến nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Triệu Giai Ngọc.
Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện ra chính mình có chút ích kỷ, trong lòng bùng lên cảm giác tội lỗi. Cảnh Sương thấy Trương Thanh Vân như vậy cũng không biết làm sao, nhưng nàng chỉ ngồi, sững sờ, ngây người nhìn đàn ông trong mộng của mình.
Không biết trải qua bao lâu, Trương Thanh Vân quay đầu, hắn co quắp miệng nói:
- Nếu không phải vì chuyện của lão Tôn Trường Thanh, biết đâu giờ này con của chúng ta đã biết gọi tên cha rồi.
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, trong mắt chợt mờ mịt, hình bóng Trương Thanh Vân càng lúc càng mờ ảo.
Trương Thanh Vân hút vào một hơi thật sâu, hắn bóp nát tàn thuốc rồi chậm rãi ngồi xuống, hắn thuận thế kéo Cảnh Sương rồi nói:
- Dù là thế nào thì hai chúng ta cũng đã quá hiểu nhau.
Sau nửa ngày không thấy người trong ngực nói câu nào thì trong lòng Trương Thanh Vân lại gào thét: "Mình dựa vào cái gì để hủy diệt hạnh phúc của người khác? A Sương lúc này đã nổi danh thiên hạ khi có tài sản gần một tỉ, những đàn ông thành danh theo đuổi có thể thiếu được sao? Nhiều người theo đuổi mà không nhìn trúng người nào à? Không có ai đem đến hạnh phúc cho nàng sao?"
- A Sương, nếu...Nếu như em có thể gặp được người thích hợp, em...Em nên gả cho người ấy, không cần phải nhớ đến anh!
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân dùng giọng khó khăn nói, hắn cảm thấy trong ánh mắt chính mình có chút đau đớn, vì vậy đành nghiêng đầu đi, lấy tay xoa nhẹ, nước mắt.
Trương Thanh Vân nói những lời này giống như tiêu hao tất cả khí lực, cơ thể chợt trở nên bay bổng với hư không. Đột nhiên hắn cảm thấy mình hít thở khó khăn, hắn cúi đầu, thì ra Cảnh Sương dùng sức ôm lấy eo mình, vùi đầu vào sau lưng mình. Chỉ trong khoảnh khắc Trương Thanh Vân cảm thấy lưng mình ướt đẫm.
Trương Thanh Vân kêu hai tiếng, không ai trả lời, hắn vội vàng đẩy tay Cảnh Sương ra rồi nhìn lại. Vẻ mặt Cảnh Sương tái nhợt, cặp môi hồng cũng tím tái, Trương Thanh Vân quá sợ hãi, hắn lắc lắc thân thể nàng rồi lớn tiếng kêu gào.
Thân thể Cảnh Sương mền nhũn ngã vào lồng ngực Trương Thanh Vân, lúc này hắn dùng tay sờ lên trán nàng, dùng tai nghe nhịp tim mà thầm thở dài một hơi. Hắn biết rõ Cảnh Sương như vậy vì kích thích quá đột ngột, vì vậy đành tranh thủ ôm lấy nàng vào phòng đặt lên giường.
Trương Thanh Vân định quay ra lấy ly nước thì phát hiện vạt áo bị Cảnh Sương kéo lại.
Trương Thanh Vân ngồi bất động như vậy, hắn lẳng lặng nhìn giai nhân ngủ say, trong lòng chợt đau đớn không hiểu nguyên nhân.
- Thanh Vân...Đừng...Đừng đi!
Trương Thanh Vân trở nên vui vẻ, hắn cho rằng Cảnh Sương đã tỉnh, khi nhìn xuống thì thấy nàng vẫn không cử động, vẫn hít thở nhẹ nhàng.
- Em biết rõ cuối cùng anh cũng bỏ em mà đi, không có anh thì em biết sống thế nào đây?
Cảnh Sương vẫn tiếp tục nỉ non, rõ ràng đang mê ngủ, nước mắt tuôn ra như suối.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn cũng nhịn không được mà nằm xuống kéo nàng vào lòng. Cuối cùng hắn cũng khóc, dần dần cảm thấy linh hồn nhẹ bẫng, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất chính là dù có điều gì xảy ra mình cũng không thể buông tha cho nàng.
Nói hoa tâm cũng tốt, nói ích kỷ cũng được, nói bất trung cũng đúng, thế nhân ai nói sao Trương Thanh Vân cũng mặc kệ, đạo đức là thứ quái quỷ gì, tất cả chỉ là hư vô, chỉ có tình cảm là không thay đổi. Hắn và Cảnh Sương là hai người đồng lòng, trời đất chứng giám, ngoài tâm ma trong lòng thì còn thứ gì có thể ngăn cản hai người đến với nhau?
Khi Trương Thanh Vân tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực, hắn vung tay bật đèn rồi cúi đầu nhìn xuống ngực, giai nhân với cặp mắt đen lúng liếng, chẳng biết đã tỉnh lại từ khi nào.
- Em làm anh sợ muốn chết, sao lại như vậy?
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương lười biếng hừ một tiếng, hình như rất mệt mỏi, Trương Thanh Vân ôm nàng lăn một vòng để nàng nằm lên người mình. Hắn dùng đầu mình đở lấy trán nàng rồi nói:
- Sau này em và anh vĩnh viễn không được nói lời chia tay, anh và em hẹn ước trăm năm, ai chết trước thì đứng bên cầu Nại Hà chờ người còn lại, chúng ta...
Cảnh Sương vội dùng tay che miệng Trương Thanh Vân, vẻ mặt đỏ ửng, nàng nói:
- Anh...Anh không biết nói điều gì tốt đẹp sao?
Trương Thanh Vân cười, khi thấy Cảnh Sương không còn vấn đề gì thì khẽ động đậy nói:
- Ban ngày ngủ thì em dọa anh, bây giờ đã tối phải để anh lao động một chút mới được.
Cảnh Sương chợ ngẩn ngơ, nàng nghe ra những ý nghĩ ẩn giấu trong lời nói của Trương Thanh Vân, thân thể khẽ dịch chuyển cũng đụng phải cây sắt nóng bỏng và căng cứng bên dưới. Vẻ mặt nàng đỏ ửng, khẽ nhắm mắt lại, lông my rung động, trong vẻ thẹn thùng có chút căng thẳng, bộ dạng quấn chặt không buông.
Trương Thanh Vân hôn nhẹ lên môi Cảnh Sương, hắn ôm nàng xuống giường nói:
- Anh đói bụng cả ngày mà không được ăn cơm!
Cảnh Sương lúc này mới tỉnh lại, nàng sao để Trương Thanh Vân phải lao lực quá mức, thì ra lúc nãy hắn chỉ đùa vui mà thôi.
Cảnh Sương lập tức lui ra ngoài chuẩn bị.
Lần đầu tiên Trương Thanh Vân tham gia việc nhà, Cảnh Sương chuẩn bị xong món ăn thì hắn đã bật lửa, cần gì giúp đó, chỉ cần nhìn Cảnh Sương bận trước rộn sau thì trong lòng hắn rất ấm áp.
Sau khi cơm nước xong thì Trương Thanh Vân muốn rửa chén mà Cảnh Sương nhất quyết không chịu, nói đây là công việc của phụ nữ nên cướp lấy làm một mình. Sau đó hai người nằm ôm nhau xem ti vi, thật ra bên trong cũng không có chương trình gì hay, tâm tư của hai người đều nằm trên người đối phương, chỉ biết lẳng lặng cảm nhận sự ấm áp đã lâu chưa có.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay thì trong lòng Trương Thanh Vân và Cảnh Sương đều biết rõ ông trời đã chú định hai người khó tách ra, nếu đã như vậy thì sao cần phải lo lắng quá nhiều làm gì? Tất cả đều là hư vô, tình yêu mới là vĩnh hằng, hãy vứt bỏ những thứ phiền phức khác ra khỏi đầu, đời người được bao năm?
Lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ mà không thân mật, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy chuyến đi này rất tốt, đời người có một tri kỷ là đủ rồi. Chính hắn có một người phụ nữ nguyện hy sinh tất cả vì mình, như vậy còn đòi hỏi gì nữa đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.