Bầu không khí hội nghị có chút khác thường, có hai vị lãnh đạo thị ủy đã ra mặt đồng ý làm người khác rất bị động. Âu Hiền Long suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng cân nhắc không ra mặt. Trong lòng Âu Hiền Long đã có chút hứng thú với Trương Thanh Vân, có rất nhiều người bàn luận về tiểu tử này, hơn nữa cơ bản đều là phủ định. Nhưng người này trước sau vẫn làm theo ý chính mình, bây giờ nhìn lại rõ ràng tất cả đều có chút bất phàm. Khi quân đội cải biên hệ thống cũng cho sư trưởng xuống kiêm nhiệm chức đoàn trưởng, đoàn trưởng xuống đội trưởng, từng cấp co rút lại, thường có hiệu quả rất tốt. Tiểu tử Trương Thanh Vân cũng áp dụng phương pháp này với chính trị, dù phải quan sát mới thấy được hiệu quả nhưng dũng khí thật sự đáng ghi nhận. Chuyện này nhìn có vẻ như tầm thường nhưng thực tế lại ẩn giấu rất sâu, Trương Thanh Vân dám làm như vậy thì rõ ràng chẳng khác đang tuyên bố nắm toàn quyền ở Tang Chương. Vương Đỉnh xảo trá nhiều năm, bây giờ xem ra đều uổng phí. - Bí thư, hai ngày trước tôi cùng cục du lịch họp mặt về hạng mục ở Tang Chương, mọi người đã duyệt hồ sơ và tổng hợp báo cáo. Chúng tôi chuẩn bị đưa lên, anh ó ý kiến gì không? Nhiễm Hồng Đông nói. Tạ Minh Quân nâng chung trà lên uống một ngụm rồi cau mày nói: - Ý kiến mọi người còn chưa thống nhất sao? Còn khó khăn gì nữa? Vẻ mặt Nhiễm Hồng Đông chợt biến đổi, hắn nói: - Khó khăn chủ yếu chính là tài chính, nhưng nếu được thông qua thì không có vấn đề gì. Tạ Minh Quân gật đầu, sau đó lão nhìn về phía Âu Hiền Long nói: - Anh Âu, anh thấy thế nào? Âu Hiền Long cười ha hả, hắn đang định mở miệng thì đột nhiên nhớ đến lời phàn nàn của Nhiễm Hồng Đông trước khi hội nghị bắt đầu, hắn nói Trương Thanh Vân làm việc bừa bãi, phái Lưu Thần đến họp mà chính mình thì rụt đầu. Trong lòng Âu Hiền Long khẽ động, hắn nhìn về phía ánh mắt không thể xác định của Tạ Minh Quân, vì vậy mà không khỏi có chút bồn chồn. Âu Hiền Long nhấc ly trà lên uống một ngụm, hắn nói: - Thế nào? Ngày hôm qua các anh mở hội nghị mà Trương Thanh Vân không đến à? Nhiễm Hồng Đông nhếch môi, vẻ mặt có chút không nhịn được. Chính mình đường đường là phó chủ tịch thường vụ nhưng tổ chức hội nghị lại gặp Trương Thanh Vân công khai bằng mặt không bằng lòng. Vừa nghĩ đến đây thì hắn vội nói: - Đúng vậy, chỉ có Lưu Thần đại diện cho Tang Chương đến họp, nhưng chúng tôi cũng đã thống nhất tư tưởng, hơn nữa hạng mục cũng không lớn, cũng là tin vui cho nhân dân Tang Chương. Chúng tôi đã duyệt hồ sơ, đã khảo sát thực địa, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể bắt đầu. Liêu Vĩ ngồi một lúc lâu không lên tiếng, đúng lúc này hắn nhấc mắt nói: - Hạng mục không lớn nhưng ảnh hưởng lớn, anh có biết hạng mục còn chưa được đưa lên thị ủy thì người bên dưới đã ồn ào về nhà cũ của Hoàng tướng quân? Nhà cũ của Hoàng tướng quân ảnh hưởng rất lớn, anh đã nghĩ đến những mặt tiêu cực của hạng mục này chưa? Nhiễm Hồng Đông chợt ngẩn ngơ, không ngờ Liêu Vĩ lại chặn ngang miệng như vậy. Nhưng phương diện này thuộc về đảng ủy và sở tuyên truyền, vì vậy hắn cũng không biết cách tìm từ thế nào cho phù hợp. Thật ra cục du lịch thành phố Vũ Lăng đã có biện pháp thích đáng nhưng nếu xét vào bầu không khí hội nghị lúc này thì Nhiễm Hồng Đông không dám tùy ý mở miệng. Âu Hiền Long nhấc mắt nói: - À, anh Liêu, anh Nhiễm, việc này không cần phải quá khích, cần phải xem xét thật hoàn thiện trước khi xét duyệt cũng không muộn. - Còn nữa, đây là quy hoạch của thị ủy nhưng dù sao cũng lệ thuộc vào huyện Tang Chương, anh cũng cần phải nghe qua ý kiến của ban ngành đảng ủy Tang Chương. Trong lòng Nhiễm Hồng Đông chợt xiết chặt, cảm thấy rất quái dị. Những năm vừa qua địa phương nào cũng muốn nắm chặt hạng mục, đưa lên rất nhiều mà cục du lịch còn chưa xem xét. Tang Chương thì tốt rồi, có hạng mục, được duyệt nhưng đảng ủy địa phương chưa chắc đã đồng ý. Sau khi tan họp thì Âu Hiền Long trở về văn phòng, một lúc sau Nhiễm Hồng Đông đã đến. - Hồng Đông, anh suy xét vấn đề không được hoàn thiện, các anh có thể xem xét hạng mục du lịch ảnh hưởng đến dân chúng, có thể xem du khách tiếp nhận hay không, nhưng không có sự đồng ý của lãnh đạo thì cũng bằng thừa. Âu Hiền Long vỗ bàn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc. - Lãnh đạo sao? Nhiễm Hồng Đông cau mày, vẻ mặt hơi biến đổi, hắn há miệng nói: - Ý của anh là bí thư Hoàng à? Âu Hiền Long khẽ ừ một tiếng, Nhiễm Hồng Đông nói: - Chắc là không có vấn đề gì, bí thư Hoàng vẫn hi vọng huyện Tang Chương có thể phát triển, hơn nữa chúng ta cũng không có ý bất kính với Hoàng tướng quân. Nhà cũ của Hoàng tướng quân ở Tam Môn Dục vẫn được giữ lại, xây dựng thêm một khu nhà của Hoàng tướng quân ở Thạch Hạp, chúng ta mở ra cho nhân dân chiêm ngưỡng, chắc bí thư Hoàng sẽ thấy thích mới đúng chứ? Âu Hiền Long nhướng mày nói: - Vậy anh giải thích xem vì sao Trương Thanh Vân không đến họp? Anh ấy không biết nội dung hội nghị lần này sao? Hay là thật sự coi thường Nhiễm Hồng Đông anh rồi? - Anh không được quên Trương Thanh Vân chính là bí thư huyện ủy được chính bí thư Hoàng đề bạt, những chuyện thế này chẳng lẽ anh ấy không nói với bí thư Hoàng sao? Nhiễm Hồng Đông chợt ngẩn ngơ, đầu vã đầy mồ hôi, tuy hắn thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng Âu Hiền Long phân tích như vậy cũng chẳng thể phản bác. Trước nay mình và Trương Thanh Vân không có quan hệ gì, người này không có lý do gì không nể mặt mình. Nhiễm Hồng Đông nghĩ đến đây thì vội hỏi: - Ý của anh là hạng mục này sẽ bị mắc cạn? Âu Hiền Long không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn lắc đầu nói: - Cũng chưa nói là không thể, bí thư Hoàng chắc chắn sẽ có chút lo lắng và kiêng kỵ, nếu không phải là lãnh đạo tỉnh ủy thì khó thể khơi thông được vấn đề này. - Chỉ có một hạng mục nhỏ thế này mà phải khơi thông sao? Vấn đề này quá mẩn cảm, dù được duyệt cũng không được tốt cho lắm. ... Trên đỉnh Hoàng Lĩnh, sau cơn mưa sớm thì nhìn qua đã thấy một đám sương mỏng, ánh nắng chiếu qua làn sương, không gian trời đất bừng bừng sức sống. Trương Thanh Vân đứng trên đỉnh núi lẳng lặng nhìn trời ngắm mây, trong lòng vui vẻ thoải mái. Hắn tham lam hít vào những luồng khí tươi mát, mùi đất mới nồng đậm làm người ta say mê. Khoảng thời gian vừa qua hắn chỉ cảm thấy áp lực trong khoảnh khắc, loạn trong giặc ngoài, bên trong không thống nhất tư tưởng, cán bộ các cấp không đủ lòng tin và kiên định. Hơn nữa bên ngoài lại có thiêu thân, ý đồ của thị ủy là rất rõ ràng, muốn dùng tài chính của Tang Chương để vùi vào hạng mục du lịch. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không nói gì, hắn biết rõ không nên quá khích, với lực lượng trước mắt mà công khai khiêu chiến với cấp trên thì chẳng khác nào lao đầu vào lửa. Sau khi tính toán thật kỹ thì Trương Thanh Vân quyết định tham khảo ý kiến của ủy viên trưởng là "Muốn dẹp ngoài phải yên trong." Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ chỉ cần mình không đi tham gia hội nghị cục du lịch thì hạng mục này tuyệt đối không thể được duyệt. Tuyến du lịch này đầu tư không tính là lớn, nhưng với tính mẩn cảm quá cao thì hắn không tin Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long chẳng suy xét cảm nhận của bí thư Hoàng. Chính trị thường là một quá trình trao đổi, Trương Thanh Vân lợi dụng thời cơ để đưa lên thị ủy kế hoạch cải biên cán bộ của chính mình. Mọi chuyện quả nhiên diễn biến rất thuận lợi, rất nhanh đã có sự đồng ý của cáo già Tạ Minh Quân. Khi có được thượng phương bảo kiếm thì thế cục đoàn kết bên trong đã không còn xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. Trương Thanh Vân dõi mắt nhìn về phương xa mà đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hoàng Tân Quyền, lão nói Hoàng tướng quân đứng đây có thể nhìn phía bắc thấy sự phồn hoa của Kim Lăng, nhìn phía nam thấy thuyền chài trong Ba Thục. Trong lòng Trương Thanh Vân dần giãn ra, lồng ngực khoáng đạt, một lúc lâu sau hắn hít vào một hơi thật sâu rồi quay đầu nói: - Thư ký Vương, thông báo cho tất cả các cán bộ tương quan của công trình thủy lợi và đội ngũ xây dựng, chín giờ ngày mai sẽ bắt đầu hạng mục thủy lợi ở xã Hoàng Liên Kiều, ngày mai bắt đầu khởi công. Vương Chiêm Dân chợt sững sờ, hắn đảo mắt về phía trưởng phòng tài chính Trần Tập Khoa cùng đi ngắm cảnh với Trương Thanh Vân. Trần Tập Khoa tiến lên dùng giọng run rẩy nói: - Bí thư, nhưng... Trương Thanh Vân không quay đầu nhìn Trần Tập Khoa, hắn híp mắt nhìn những tia sáng vàng rồi cất cao giọng nói: - Năm nay phòng tài chính giữ lại của cán bộ mỗi người một tháng lương, ngoài tiền lương phát cho các thầy cô giáo thì tất cả các cán bộ viên chức khác đều phải giữ lại. - Sao? Trần Tập Khoa chợt hô lên kinh hoàng, vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch, bàn tay run run. Giữ lương làm công trình, điều này không sợ đám người bên dưới tạo phản sao? Mình là trưởng phòng tài chính, không bị người ta lột da mới là lạ. - Chấp hành ngay lập tức! Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất quyết đoán: - Giải thích cho tất cả cán bộ biết rõ, giữ lương là ý của tôi, phòng tài chính của các anh có thể ghi phiếu nợ với mọi người. - Nhưng... Vẻ mặt Trần Tập Khoa trở nên đỏ bừng, hắn vừa định mở miệng thì Trương Thanh Vân đột nhiên xoay người dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm, vì vậy mà câu nói của Trần Tập Khoa lập tức nghẹn trong cuống họng. - Nếu không dùng được phương pháp ghi giấy nợ thì anh cứ nói thẳng với bọn họ, mời bọn họ đi tố cáo. Dù sao việc này tôi cũng phải làm! Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn khoát tay với Vương Chiêm Dân: - Đi thôi, còn nữa, chiều nay mở hội nghị thường ủy. Trương Thanh Vân nói xong thì bước xuống núi, Trần Tập Khoa trở nên sững sờ, bí thư đúng là dám nghĩ dám làm, chiêu này có thể sử dụng được sao? Nếu ồn lên thị ủy thì hắn có thể gánh vác được sao? Sau khi quay về phòng làm việc thì Trương Thanh Vân đọc lướt qua những văn kiện mà Vương Chiêm Dân đã chuẩn bị. Một phần văn kiện lập tức thu hút sự chú ý của hắn, phòng tổ chức ra thông cáo, Vương Bình là người đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện Từ Khê sao? Chủ tịch huyện đã được đề cử, như vậy không phải đã có người đi qua sân khấu rồi à? Ý nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân chợt biến đổi rất nhanh, trong đầu lóe lên đầu mối, điện thoại đột nhiên vang lên. - Bí thư, là điện thoại từ thủ đô gọi đến, có chuyển không? - Chuyển ngay! Trương Thanh Vân nói, trong lòng thầm buông lỏng. Vừa rồi hắn định gọi cho Quách Tuyết Phương, không ngờ người ta đã gọi đến đúng lúc. Một tiếng tút vang lên, điện thoại đã được chuyển, quả nhiên là giọng nói của Quách Tuyết Phương. Trương Thanh Vân cười ha hả nói: - Quách đại tiểu thư, chúc mừng năm mới, tôi cũng đang định gọi điện cho cô! Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười hì hì của Quách Tuyết Phương, nàng nói: - Thôi được rồi, cũng không cần chúc này chúc nọ. Này, ai cũng nói anh trâu bò, một bí thư huyện ủy mà còn thần bí hơn cả lãnh đạo trung ương, sao không gọi điện cho anh được là sao? Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn chợt nhớ hai ngày trước đã mang điện thoại đi sửa, có lẽ nàng đã gọi điện cho mình. Vì vậy hắn cười nói: - Chịu thôi, chúng tôi bên này là rừng núi, công ty viễn thông cũng không quá chú ý, mất sóng thường xuyên. À, đúng rồi, khi nào thì cô đến khảo sát? - Sao vậy? Vội rồi à? Quách Tuyết Phương cười nói: - Có phải anh không được lãnh đạo coi trọng nên muốn biểu hiện sao? Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nói: - Xấu hổ quá, bây giờ tôi chính là lãnh đạo, lúc này tôi thay mặt cho huyện Tang Chương chào đón công ty của cô đến khảo sát. Truyện được copy tại Truyện FULL Quách Tuyết Phương cười khanh khách, nàng đột nhiên nói: - Anh thành thật khai báo cho tôi, tết năm nay anh giấu Triệu Giai Ngọc đi nơi nào? Vì anh mà nhà Triệu đại ca năm nay không được an lành. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nghĩ đến Triệu Truyền thì trong lòng rất phức tạp, hắn cắn môi thản nhiên nói: - Chỉ nói công tác được không? Những chuyện lặt vặt thì vứt đi, Cô sắp xếp thời gian, nếu cảm thấy khó thì cũng có thể không đến. Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại mà vẻ mặt hơi run rẩy. Tang Chương quá khó, Quách Tuyết Phương cũng có chút do dự, nếu không nàng sẽ chẳng nói lảng sang chuyện khác. Xem ra nàng hoặc người Quách gia đã thấy tình hình Vũ Lăng bên này không mấy chói lọi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]