Chương trước
Chương sau
Người gõ cửa chính là Dư Hán Anh và Trần Cảnh Vân, Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Hai vị cùng đến chắc phải có chuyện quan trọng, mời ngồi, mời ngồi!
Dư Hán Anh và Trần Vân ngồi xuống, Trương Thanh Vân lại gọi Vương Chiêm Dân dâng trà.
- Thư ký Vương là người tôi tự chọn lựa, các vị thấy năng lực của anh ấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Rất tốt, là một người rất thông minh!
Trần Cảnh Vân nói, hắn nói rất khéo, hai chữ thông minh đã khái quát được Vương Chiêm Dân.
Trương Thanh Vân cười mà không lên tiếng, Dư Hán Anh thì nghiêm mặt nói:
- Bí thư, tôi nghe nói thị ủy Vũ Lăng muốn mở tour du lịch phía tây Hoàng Lĩnh chúng ta, có phải trên thị ủy đã có quy hoạch rồi không?
- Sao? Chủ tịch Lưu là người theo đuổi hạng mục này, nếu thật sự thị ủy đã có quy hoạch thì sao chúng ta còn chưa hay biết gì?
Trương Thanh Vân nói, hắn mỉm cười nhưng thầm nghĩ về những mối nguy hiểm mà chính mình sẽ gặp phải ở Vũ Lăng.
Không có hang thì không đón gió, nếu chuyện này đã được truyền tin ở Vũ Lăng thì phải có tin đồn, rõ ràng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
- Bí thư, cá nhân tôi cho rằng mở hạng mục du lịch ở phía tây Hoàng Lĩnh là không thích hợp!
Dư Hán Anh lại nói.
- Không phải Tang Chương mở du lịch mà chính là Vũ Lăng mở du lịch, chị không được lẫn lộn quan điểm, đây là một chuyện sao?
Trương Thanh Vân cắt đứt lời nói của Dư Hán Anh.
Dư Hán Anh chợt ngẩn ngơ, Trần Cảnh Vân ở bên cạnh vội nói:
- Vậy thì càng phải thận trọng, tuyến du lịch này không được kéo dài đến bụng Tang Chương nhưng lực lượng chúng ta phải bỏ ra lại không được thiếu.
- Chỉ cần nói về tài chính là đã thấy vấn đề, năm trước chúng ta hướng thị ủy xin tài chính cấp cho những vùng bị cạn được tưới tiêu, vấn đề này cần rất nhiều tiền của.
- Nói bừa!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn vỗ bàn nói:
- Vừa rồi ở trong hội ý không phải các anh đã nói không có vấn đề gì về tài chính sao?
- Điều này...Điều này, hạng mục này không phải mỗi năm đều có, chủ lịch Lưu...
Trần Cảnh Vân đứng dậy nói với vẻ mặt đau khổ.
Trương Thanh Vân khoát tay chặn lời của Trần Cảnh Vân, hắn bấm điện thoại rồi chậm rãi nói:
- Anh Lưu, anh đến phòng làm việc của tôi! Text được lấy tại Truyện FULL
Một lát sau cửa mở ra, Lưu Thần thấy hai người Dư Hán Anh đều đang ngồi ở bên trong thì ngây ra rồi nói:
- Bí thư, anh có chuyện cần tìm tôi sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút khó coi, hắn thản nhiên nói:
- Vừa rồi tôi đã hỏi anh Trần, anh ấy nói thiếu tài chính cho vấn đề đồng ruộng bị khô cạn, sao không nghe thấy anh báo cáo trong hội ý?
Vẻ mặt Lưu Thần chợt biến đổi, hắn nói:
- Vấn đề này hoàn toàn không thể xác định rõ tình huống, sao có thể nói sẽ bị khô hạn được? Nhưng lãnh đạo nói chúng ta cần phải đầu tư tài chính vào những hạng mục quan trọng.
- Ầm!
Trương Thanh Vân vỗ bàn làm ba người sợ đến mức đứng cả dậy. Lưu Thần khẽ liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hai người giao mắt nhau, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương giống như lưỡi đao sắc bén, vì vậy hắn đành phải chuyển ánh mắt, trái tim đập lên điên cuồng.
- Lãnh đạo nào nói những lời như vậy? Anh nói rõ tên và chức vụ cho tôi, tôi lên thị ủy tìm người đó nói rõ lý lẽ. Đây là hạng mục chúng ta đã tranh thủ từ rất lâu, kết quả lại đặt câu hỏi chúng ta đầu tư sai mục đích, không phải đang nói bừa sao?
- Gần nữa số dân chúng huyện Tang Chương chúng ta phải vật lộn với nước tưới tiêu, nếu không được đảm bảo tài chính thì xảy ra vấn đề tôi phải tìm ai nói chuyện đây? Những kẻ nói lời này rõ ràng muốn giết người.
Trương Thanh Vân tức giận nói, vẻ mặt hắn xanh lét rất đáng sợ.
Lưu Thần cảm thấy sau lưng mát lạnh, thật sự không ngờ Trương Thanh Vân lại đột nhiên tức giận, hắn ngoài việc tự mắng mình không thể tìm từ thì chẳng biết nên trả lời thế nào.
Trương Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống mà trong lòng âm trầm đến cực điểm. Năm nay thị ủy đã phê chuẩn ba hạng mục đầu tư xây dựng ở Tang Chương, công trình thủy lợi là quan trọng nhất, cầu đường nông thôn có chỉ tiêu rõ ràng, ngoài ra còn có cải cách giáo dục, cải tạo trường học, tổng cộng hơn mười triệu đồng.
Lúc này hạng mục công trình thủy lợi đã có thiêu thân, hai hạng mục còn lại khẳng định sẽ mắc cạn, nguyên nhân tất nhiên là vì có kẻ đang muốn cân não vì hạng mục du lịch ở Tang Chương, cũng vì vậy mà ngân sách vừa bị cắt giảm vừa bị giữ lại.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn giương mắt nói:
- Anh Trần, anh nghĩ thử xem nếu năm nay không có công trình thủy lợi thì sản nghiệp dược liệu sẽ tổn thất bao nhiêu?
Trần Cảnh Vân chợt giật nẩy mình, hắn lập tức đứng lên. Trương Thanh Vân ép tay xuống nói:
- Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói chuyện!
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt đỏ, hắn cảm giác được khi bí thư tức giận thì chính mình cực kỳ sợ hãi.
Sau khi ngồi xuống thì Trần Cảnh Vân nói:
- Hơn một nửa đất đai trồng dược liệu trong huyện chúng ta sẽ thiếu nước, hơn nữa còn thiếu đặc biệt nghiêm trọng, nếu tháng bảy năm nay không có nước tưới tiêu thì vấn đề khó thể giải quyết...
Trương Thanh Vân khoát tay ngăn Trần Cảnh Vân, sau đó hắn nhìn về phía Lưu Thần nói:
- Chủ lịch Lưu, anh cho rằng cần giải quyết vấn đề này thế nào?
Trên trán Lưu Thần vã đầy mồ hôi, hắn ngập ngừng một lúc lâu mới nói:
- Tôi...Tôi đề nghị mở họp thường ủy để mọi người cùng nhau thương lượng đối sách!
- Hừ!
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, hắn nói:
- Mấy người chúng ta đang ngồi đây mà không có chút ý kiến gì trong đầu, anh còn muốn mở hội nghị thường ủy sao?
Khóe miệng Lưu Thần chợt co quắp, hắn cảm thấy không thể thở nổi, trong người chợt sinh ra cảm giác muốn độn thổ. Trong lòng Lưu Thần biết rất rõ Trương Thanh Vân là người tính trước làm sau, nhưng lúc này đây hắn biết Trương Thanh Vân vốn cũng không thấy rõ cục diện, vấn đề này đổ ập xuống đầu một nhóm người, ý đồ của đối phương là gì?
- Anh Lưu, thị ủy muốn họp, dưới tình hình này tôi sẽ không đi, anh đi họp đi!
- Bí thư, tôi!
- Anh phải đi! Tôi đánh giá anh có quan hệ với cục du lịch, anh liên tục theo đuổi hạng mục du lịch ở Tang Chương, hơn nữa, hì hì, con đường ở cục du lịch của anh rộng hơn so với tôi!
Trương Thanh Vân nói, cuối cùng cũng nở nụ cười tự chế giễu.
Ba người Lưu Thần, Dư Hán Anh và Trần Cảnh Vân đưa mắt nhìn nhau, Dư Hán Anh và Trần Cảnh Vân đều tỏ vẻ đồng ý.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng ba người Lưu Thần mà cầm lấy ấm trà, hắn giơ tay lên một nữa rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Nếu cứ như vậy mà có một chiếc ấm bị đập bể thì hắn cảm thấy có chút không đáng.
Nhưng lửa giận trong lòng Trương Thanh Vân khó thể ức chế, đám người trên thị ủy rõ ràng khinh người quá đáng, ngân sách thị ủy đã được quyết toán, bước tiếp theo chính là bắt hắn phải đi theo con đường mở hạng mục du lịch.
Sau đó bọn họ sẽ đấu thầu, sẽ đem tất cả vấn đề xây dựng cơ bản tuồn ra ngoài, Tang Chương sẽ trở thành cháu nội, đồng thời còn tự chịu ảnh hưởng về vấn đề nhà cũ của Hoàng tướng quân bị dời đi, hơn nữa chính Trương Thanh Vân hắn phải thông đồng theo đám người này để làm bậy.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lại nhấc ấm trà lên.
- Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
- Bí thư, anh tìm tôi sao?
Người đi vào là Vương Chiêm Dân.
- Anh sắp xếp, chiều nay chúng ta đi đến xem xét tình hình cây dược liệu ở xã Hoàng Liên Kiều, đưa cả phó chủ tịch Trần cùng đi!
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh.
- À, còn nữa, nói phòng tài chính hạch toán tiền cho công trình thủy lợi, cần phải chính xác.
Vương Chiêm Dân đi thì Trương Thanh Vân vẫn còn khá bực bội, hắn mở trang web cục du lịch ra xem, khi tìm được bản đồ của Vũ Lăng thì bắt đầu xem xét chăm chú.
Con đường từ Tang Chương đến Hoàng Lĩnh thiếu tu sửa rất nhiều năm, có nhiều phần đã hoàn toàn bị hủy hoại, muốn tu bổ lại sẽ phải quăng ra khá nhiều tiền.
Căn cứ vào quy hoạch trước đây thì nhà cũ của Hoàng tướng quân sẽ được di dời đến Thạch Hạp, ba khung cảnh được ráp vào cùng một tuyến. Những nơi đó phần lớn đều là đường đất, không có nền đường, nếu tính toán sơ bộ thì xây dựng cơ bản không có tài chính hơn mười triệu sẽ chẳng thành.
Đây chẳng qua chỉ là xây dựng đường sá, hơn nữa khung cảnh rừng Hoàng Lĩnh cũng phải được cải tạo, nhà cũ của Hoàng tướng quân cũng phải được trùng tu ở Thạch Hạp, động Trường Thê Ải cũng phải cải tạo, rõ ràng nếu tính tổng sẽ là một hạng mục không đáy.
Đây chỉ là viễn cảnh về vấn đề xây dựng cơ bản, những phương diện phát sinh khác còn chưa tính. Theo như phương pháp bảo thủ của Trương Thanh Vân thì muốn hoàn thành tour du lịch này thì phải mất một trăm triệu.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ mình cảm thấy một trăm triệu là con số quá lớn, sợ rằng đối với người khác thì lại là số lẽ. Du lịch Vũ Lăng đã dần vào trạng thái bão hòa, đang thiếu những điểm mới, nói trắng ra là điểm sáng du lịch mới, nhưng tất cả đều phải đụng đến vấn đề đầu tư.
Hơn nữa đầu tư cũng có nhiều loại, thế lực khắp nơi chỉ canh chừng đúng lúc nhảy vào kiếm chén canh. Người ngoài thấy Vũ Lăng càng ngày càng tốt, ai biết được trên đỉnh đầu Trương Thanh Vân hắn có cả thiên hạ, muốn cho một trăm ngàn dân uống một ngụm nước cũng khó khăn vậy sao?
Ngăn cản người khác đầu tư và phát triển hạng mục cũng là tối kỵ, người bình thường sẽ không dám làm thiêu thân, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không thấy rõ bàn tay ở phía sau, vì vậy đành phải mặc kệ.
Trên có chính sách thì dưới có đối sách, nhưng đối sách của mình là gì?
...
Trong một phòng vip ở hộp đêm Vạn Tượng Thành, Phương Tiểu Nam đang cầm lấy một ly rượu đỏ, ngồi cùng nàng chính là Hà Tuấn và Khâu Hâm.
- Hà đại ca, em mời anh một ly!
Khâu Hâm mỉm cười nói.
Hà Tuấn khẽ híp mắt, hắn cụng ly với Khâu Hâm rồi nói:
- Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ, Phương tiểu thư, chúng ta cùng nâng ly!
- Hì hì!
Phương Tiểu Nam nở nụ cười nịnh nọt, nàng nói:
- Hà công tử lúc nào cũng có khí độ quân tử, tôi đã sớm nói với Khâu công tử rồi, anh em phải đồng lòng, có lợi thì vung tiền, hy vọng chúng ta lần này hợp tác thành công, Vũ Lăng chính là ngọn núi vàng đấy nhé.
Ba người đồng thanh cười lớn, Hà Tuấn lại nhíu mày nói:
- Đáng tiếc là điều kiện Tang Chương quá kém, nếu không thì hạng mục này sẽ rất lớn.
- Phải vậy không?
Phương Tiểu Nam híp mắt nói:
- Có một chuyện tôi không rõ, Hà công tử lo lắng cho vấn đề phát triển của Tang Chương, chẳng phải đã đứng cùng chiến tuyến với Trương Thanh Vân rồi sao?
Động tác Hà Tuấn chợt khựng lại, vẻ mặt cũng phát lạnh nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, hắn nói:
- Hạng mục này là của thị ủy, có liên quan gì đến Tang Chương sao?
- Cũng không thể nói như vậy được!
Phương Tiểu Nam đặt chén rượu xuống nói:
- Dù thế nào thì hạng mục này cũng có lợi cho Tang Chương, đây là một phần chiến công của Tang Chương, hừ!
Hà Tuấn nhướng mày, hắn nhấc mắt:
- Vậy ý của cô là?
- Tôi không thích bộ dạng đắc ý của tên Trương Thanh Vân kia, vài năm qua bà cô đây có rất nhiều lợi nhuận, cũng không quan tâm đến một nhúm tiền!
Phương Tiểu Nam dùng giọng căm hận nói:
- Tôi muốn kéo Tang Chương chết trong hạng mục này.
- Sao?
Đồng tử trong mắt Hà Tuấn chợt co rút, hắn nói:
- Điều này...Điều này...Tôi không đồng ý!
Phương Tiểu Nam hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tôi biết rõ anh đang bày thế cục trong Tang Chương, nhưng ở Tang Chương thì Trương Thanh Vân mới là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nếu có Trương Thanh Vân thì dù anh có thua vẫn là thắng!
Phương Tiểu Nam nói xong thì xách túi ngạo nghễ đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.