Chương trước
Chương sau
Triệu Truyền ngồi ở phòng khách, bên cạnh là vợ với vẻ mặt rất khó hiểu. Phòng khách chỉ có hai người, bây giờ đã là hoàng hôn, ánh nắng cuối cùng vào mùa đông chiếu sáng bầu trời, vài cây tùng ngoài sân trông có vẻ hiu quạnh.
- Hồng Yến không trở về ăn tết sao?
Triệu Truyền trầm giọng nói, Hồng Yến trong miệng hắn chính là đứa con gái duy nhất Triệu Hồng Yến đang du học ở nước ngoài.
- À, Hồng Yến nói năm nay học tập quá bề bộn!
Triệu Truyền khoát tay bực bội rồi hừ một tiếng:
- Đúng là không có lương tâm, mỗi năm chỉ có một dịp tết mà không về nhà. Tôi đã nói không cho nó ra nước ngoài du học, bây giờ đi rồi mà quên luôn gia đình.
Vẻ mặt vợ Triệu Truyền chợt trở nên có chút lạnh:
- Còn không phải ông tức giận với em gái sao? Hồng Yến nói cô Giai Ngọc không về thì nó cũng không về, tự bắt em mình bỏ đi, bây giờ ngay cả con gái cũng không muốn về nhà.
- Ầm!
Triệu Truyền đá mạnh vào bàn trà trước mặt, bàn trà phóng lên làm chiếc ti vi Plasma trước mặt phải nát bấy. Vợ Triệu Truyền sợ đến mức tránh ra thật xa, nàng định mở miệng thì lại phải nghênh đón ánh mắt chết người của Triệu Truyền.
- Chuyện em gái trách tôi được sao? Kẻ nào khoa chân múa tay với Triệu gia chúng ta? Nếu không phải cô là đàn bà thì tôi trực tiếp phế cô.
Triệu Truyền quát lớn, thân thể hơi run, bộ dạng giống như có thể ăn thịt người.
Cửa đột nhiên mở ra, vài tên lính cần vụ tiến vào thu dẹp tàn cuộc.
- Cút hết cho tôi!
Triệu Truyền quát lớn.
Triệu Truyền mềm nhũn ngồi xuống ghế sa lông, vợ Triệu Truyền chợt phóng qua, nàng dùng giọng kinh hoàng nói:
- A Truyền...A Truyền...Anh không sao đấy chứ?
Triệu Truyền khoát tay, vợ hắn lảo đảo tránh ra, lính cần vụ lập tức tiến lên đỡ lấy.
- Đứng lại!
Triệu Truyền đột nhiên nói, hắn nhìn về phía một người trong số đó:
- Tiểu Hoa, hoàn thành nhiệm vụ được giao chưa?
Tên lính được gọi là Tiểu Hoa chợt sững sờ, vẻ mặt lập tức trở nên khổ sở, hắn nói:
- Dạ...Không gọi điện được cho tiểu thư, lúc này người cũng không có ở Thành Đô, điều này...
Triệu Truyền nhướng mày, một lúc lâu sau những tức giận mới xì ra như bóng nổ, hắn khoát tay cho tất cả mọi người lui ra ngoài. Hắn buồn bực ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm. Giai Ngọc không ở Thành Đô thì ở nơi nào? Hắn đột nhiên nghĩ đến Trương Thanh Vân, trong lòng giống như bị nắm chặt, vẻ mặt run rẩy.
Triệu Truyền đã buông tha cho tiểu tử Trương Thanh Vân, vốn tưởng rằng không có sự hậu thuẫn của Triệu gia thì hắn sẽ dần yên tĩnh, nào ngờ chẳng những không yên tĩnh mà ngược lại càng trở nên ra dáng ở Giang Nam.
Chưa đến ba mươi đã được điều xuống là bí thư huyện ủy, có được chỗ dựa ở Vũ Lăng thì lập tức thi hành biện pháp bình định giang sơn. Thị ủy Vũ Lăng, thậm chí là tỉnh ủy Giang Nam cũng không dám hó hé, phòng tổ chức Giang Nam thậm chí còn cố ý bồi dưỡng nhân tài, điều này được chính miệng Hà Khôn nói ra.
Triệu Truyền biết rõ Hà Khôn đang dùng phép thử, những lời nói tuyệt đối là thật. Hà Khôn có thể nói ra những lời như vậy với Triệu Truyền thì chắc chắn cũng phát tán cho những người Triệu Gia khác. Lòng dạ Hà Khôn rất hiểm ác, vì vậy mà Trương Thanh Vân càng ngày càng khó qua ngày chết.
Khóe miệng Triệu Truyền lộ ra nụ cười khổ, hắn lắc đầu thầm nghĩ em gái mình tâm tình cứng như sắt, khoảnh khắc này cũng sinh ra chút cảm giác không còn chút sức lực. Hắn cảm thấy mình đã đánh giá thấp Trương Thanh Vân, người này đúng là quá mạnh, chỉ là một cục đất ném trên mặt xi măng trơn bóng mà lăn lộn được như vậy sao?
Triệu Truyền là người lăn lộn ở Giang Nam nhiều năm, hắn nắm khá chắc đối độ nông sâu với Giang Nam mà đặc biệt là Vũ Lăng. Triệu gia có rất nhiều quan viên được hậu thuẫn rơi vào vòng thị phi này mà khó ngóc đầu lên được nhưng Trương Thanh Vân hoàn toàn khác biệt, bốn phía đều có địch, vị trí bấp bênh nhưng hắn lại hoàn toàn không sao mà còn mạnh hơn, như vậy có ý nghĩa gì?
- Nhân tài, đúng là nhân tài!
Triệu Truyền thở dài một tiếng, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ, chỉ cần nhìn tình thế là biết Trương Thanh Vân có thể trở thành em vợ của mình, lúc này mình có nên làm chút gì đó hay không?
Triệu Truyền khẽ khép hờ mắt, sau đó hắn lắc đầu. Triệu gia và Trương Thanh Vân nhất định sẽ không đi cùng một con đường, nhưng hắn lập tức nhớ đến em gái, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Dù có mạnh thế nào cũng có lúc Trương Thanh Vân mất nền móng, Triệu Truyền có thể chắc chắn khi địa vị của Trương Thanh Vân ảnh hưởng càng cao thì mối kiêng kỵ của người khác đối với hắn sẽ càng lớn, tương lai sau này rất bấp bênh.
Một ngày trước giao thừa, Trương Thanh Vân tự mình lái xe về Ung Bình, Cảnh Chiến đã đi Hoàng Hải, đây cũng là ý của Trương Thanh Vân. Tuy hắn biết rõ mình làm thế nào cũng không thể đền bù được cho Cảnh Sương nhưng đây là tất cả những gì hắn có thể làm vào lúc này.
Trương Thanh Vân chạy đi như bay, lúc này hắn bực bội nhất chính là điện thoại của Triệu Giai Ngọc không thể gọi được, không thể liên lạc được làm Trương Thanh Vân cảm thấy lo lắng. Hắn gọi điện cho Vi Cường muốn tên này hỗ trợ đến văn phòng công ty Khánh Kỵ xem thế nào, không ngờ Khánh Kỵ đã nghỉ từ sớm, Triệu Giai Ngọc giống như biến mất không tăm tích.
Trương Thanh Vân lái xe một quảng đường mà cảm thấy cực kỳ bất an, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Ngải Gia nhưng ngay sau đó lại cúp đi, nếu nói quá sớm thì thời cơ không thích hợp. Trong lòng hắn biết rõ Triệu Giai Ngọc không có vấn đề về an toàn, nàng tắt máy không nghe chắc chắn có lý đỗ dũng
Trương Thanh Vân quăng điện thoại ra mà khóe miệng cười khổ, thầm nghĩ chẳng lẽ mình phải sốt vó vì Triệu Giai Ngọc rồi sao? Hôm nay tâm tình sao thất thường như vậy? Hắn nghĩ đến đây thì lập tức bình ổn tâm tư, hắn dùng sức lắc đầu rồi tiếp tục chạy như bay về phía trước. Từ Tang Chương chạy sang Ung Bình thì tiến vào xã Nhạn Nam, khi chạy vào trong địa giới Ung Bình thì tâm tình Trương Thanh Vân chợt trở nên yên ắng, tất cả những buồn phiền trước đó đều tan biến như mây khói.
Hắn rất quen thuộc với vùng đất này, vì vậy mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác thân thiết, hắn chỉ cảm thấy từng cành cây ngọn cỏ đang nghênh đón mình. Lúc này trong không khí là những mùi thơm hoa cỏ tràn đầy sức sống, đây là nơi bắt đầu của chính Trương Thanh Vân hắn.
Sau khi chạy qua xã Nhạn Nam thì từ xa Trương Thanh Vân đã nhìn thấy hai ngọn núi cao, trong lòng hắn không khỏi trở nên âm áp, giữa hai ngọn núi đó chính là cầu Cao Kiến Dụ.
Vấn đề Cao Kiến Dụ có ý nghĩa cực kỳ mạnh mẽ đến cuộc đời chính trị của hắn vào kiếp này, chính hắn từ sau khi xảy ra vấn đề Cao Kiến Dụ mới chính thức bước chân vào quan trường huyện Ung Bình, mới xảy ra những tình cảnh kinh sợ lòng người. Dù bây giờ Trương Thanh Vân nhớ lại cũng cảm thấy không khỏi thở dốc.
Hình tượng của Hoàng Tung Sơn, Lệ Cương, Vũ Đức Chi, Vương Bình đều lần lượt hiện lên trong đầu Trương Thanh Vân, những người này trước đó đều là những người thầy của hắn trên chính đàn. Trong quá trình đấu tranh phát triển, trong đấu tranh cầu tiến thì lúc này cũng chỉ còn Trương Thanh Vân hắn tung bay như diều gặp gió, hắn cũng bị người ta tấn công khắp hướng, cũng có rất nhiều khó chịu, có rất nhiều lo lắng, nhiều lần lảo đảo đổ ngã nhưng tuyệt đối đi thẳng đến ngày hôm nay.
Xe hơi chậm rãi xuống núi, Trương Thanh Vân đã thấy được cây cầu lớn ở phương xa, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, chân giẫm thêm ga, xe chạy nhanh hơn và phóng như tên bắn về phía cầu Cao Kiến Dụ.
Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân dừng xe ngay trước đầu cầu, hắn mở cửa xe, một luồng gió lạnh rót vào. Lúc này hắn có hơi run rẩy, hào hứng không giảm mà chậm rãi xuống xe.
Trạm thủy điện dưới hạ du đã hợp long, dù bây giờ là mùa khô nhưng dưới cầu cũng là non xanh nước biếc. Đứng trên đầu cầu nhìn về phía trước thì thấy một sợi dây màu xanh quấn quanh các ngọn núi, vì nước lên cao mà những chiếc thuyền nhỏ lướt trên mặt nước như giữa vùng sương mù mập mờ. Núi và nước cùng giao hòa tạo thành một bức tranh sơn thủy rất đẹp.
Cảnh vẫn như xưa nhưng người đã không còn, Trương Thanh Vân không khỏi thở dồn dập, hắn đứng đầu cầu một lúc lâu mà không muốn bỏ đi.
- Bí bo!
Một tiếng còi cảnh sát vang lên, Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu, một chiếc xe cảnh sát giao thông dừng ngay bên cạnh mình, ngồi trước xe là một vị cảnh sát giao thông.
- Đồng chí, không được đỗ xe đầu cầu, anh không biết sao?
Gã cảnh sát giao thông dùng giọng nghiêm túc nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nở nụ cười ngượng ngùng và liên tục xin lỗi. Cảnh sát giao thông móc hóa đơn, sau khi viết vài dòng chữ thì nhìn xuống bảng số xe của Trương Thanh Vân, hắn ngây ra một lúc rồi hỏi:
- Anh là người Tang Chương sao?
Trương Thanh Vân gật đầu, gã cảnh sát lao thông liếc mắt nhìn rồi không lên tiếng, hắn đưa hóa đơn đến.
Trương Thanh Vân xem xét hóa đơn, vốn sẽ phạt hai trăm đồng nhưng gã cảnh sát kia kéo thêm một nét thành ba trăm đồng, trên hóa đơn vẫn còn dấu sửa đổi.
Trương Thanh Vân không khỏi nhíu mày, đây là xe của huyện ủy Tang Chương, đối phương biết chắc mình là người chính quyền mà còn như thế, vì vậy trong lòng có chút khó chịu, hắn nói:
- Đồng chí, điều này không được tốt lắm, chẳng lẽ các anh lại kỳ thị người Tang Chương như vậy à? Anh đừng quên con đường này mượn địa cảnh của Tang Chương chúng tôi!
- Này, đồng chí nói vậy là không đúng, tôi chỉ làm theo công tác của mình, xe của anh là của chính quyền, nhân viên nhà nước vi phạm càng phải phạt nặng, điều này chẳng lẽ không đúng sao?
Tên cảnh sát kia dùng giọng nghiêm túc nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không ngờ gã cảnh sát này lại mồm mép như vậy, chính mình thường xuyên bắn nhạn, bây giờ lại bị nhạn mổ tay. Rõ ràng là người này không đúng nhưng vẫn có thể tìm được lý do đàng hoàng như vậy.
Trương Thanh Vân không khỏi cười thầm, hắn thầm nghĩ nói nhiều làm gì cũng chỉ có một trăm đồng, vì vậy cũng không so đo mà rút tiền ra rồi nói:
- Đồng chí, xin hỏi anh xưng hô thế nào? nguồn TruyenFull.vn
Gã cảnh sát giao thông chợt nhăn mày, hắn dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Không cần phải lôi kéo tình cảm, mau chạy xe khỏi cầu, nếu xuân vận mà ách tắc giao thông thì ai có thể phụ trách được?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đang chuẩn bị mở cửa xe thì lại nghe thấy gã kia nói một câu:
- Đám người xó núi Tang Chương phạt ba trăm đồng là còn nể tình rồi đấy, lái xe tốt nhất đừng lao xuống núi là được.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, người này dù là nói thầm nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ, vì vậy hắn đóng ầm cửa xe rồi nói:
- Này, anh vừa nói gì? Anh là cảnh sát giao thông mà nói ra những lời như vậy sao? Anh là người thuộc trung đội nào?
Gã cảnh sát kia chợt sững sờ, không ngờ Trương Thanh Vân lại nghe thấy lời nói thầm của mình, vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên nhưng ngoài miệng lại nói:
- Anh quan tâm tôi ở trung đội nào làm gì? Còn không mau đi ngay, nếu không tôi sẽ tố anh làm nhiễu loạn giao thông công cộng, đây cũng không phải thuộc địa giới Tang Chương.
- Không ai được đi!
Trương Thanh Vân quát lên, vẻ mặt trở nên rất khó coi, hắn chỉ tay vào xe cảnh sát rồi nói:
- Tất cả những người trên xe xuống hết cho tôi, lập tức giải thích chuyện này, nếu không tôi sẽ liên hệ với lãnh đạo của các anh, làm việc bừa bãi.
Gã cảnh sát kia chợt sững sờ, khi Trương Thanh Vân nổi giận thì hắn mới thấy không tầm thường, vì vậy hắn mở cửa xe, sau xe có hai người đi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.