Chương trước
Chương sau
Trương Thanh Vân tiến đến khu nhà tỉnh ủy thì không may bị bảo vệ không cho vào, hắn một đường suy nghĩ miên man đến đây, lúc này mới chợt nhớ ra chính mình không có hẹn trước.
Trương Thanh Vân vội vàng gọi điện cho Hoàng Diêu, may mà nàng có ở nhà, nàng điện thoại cho bảo vệ cổng, vì vậy mà Trương Thanh Vân mới thuận lợi tiến vào. Khi đến khu nhà số tám thì Hoàng Diêu đã mỉm cười đứng ngay nơi cổng.
- Bí thư Trương, cũng không quên Thành Đô à? Ngọn gió nào thổi anh đến đây thế?
Trương Thanh Vân xuống xe thì Hoàng Diêu cười hì hì nói. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Hừ, ngoài miệng thì nói rất hay, không biết trong lòng đang mắng những gì.
Trương Thanh Vân sẳng giọng nói.
- Không ngờ có một kẻ bắt cóc công chúa từ thủ đô chạy về, anh nói xem kẻ đó có trâu bò không?
Hoàng Diêu nói, vẻ mặt trở nên rất mập mờ.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải đỏ mặt, hắn biết rõ vụ việc này sẽ bị người ta giễu cợt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Xem ra cả đời này hắn khó thể nào rửa sạch được nổi oan Thị Mầu này.
Sau khi hàn huyên vài câu thì Hoàng Diêu dẫn Trương Thanh Vân vào phòng khách, Trương Thanh Vân nghiêm mặt, Hoàng Tân Quyền đang ngồi bên trong đọc báo, hắn vội vàng tiến lên cung kính chào hỏi:
- Chào bí thư Hoàng!
- À!
Hoàng Tân Quyền đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó à một tiếng từ chối cho ý kiến. Lão buông tờ báo rồi nói với Hoàng Diêu:
- Đi gọi người pha trà cho anh ấy.
Hoàng Tân Quyền lập tức vung tay về phía Trương Thanh Vân, con mắt nhìn vào túi lễ vật trong tay Trương Thanh Vân rồi nhướng mày, Trương Thanh Vân vội vàng nói:
- Bí thư, đây đều là đặc sản trong xã của chú, quả Hoàng Lĩnh, cũng không phải thứ gì đáng quý.
Trong mắt Hoàng Tân Quyền lóe lên tinh quang, lão nhìn chằm chằm vào gương mặt Trương Thanh Vân, vẻ mặt người này không chút biến đổi, một lúc lâu sau lão mới hòa hoãn trở lại rồi nói:
- Để xuống trước đi, cứ xách bưng như vậy thì sao có thể ngồi.
Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, hắn vội đưa túi quà cho một người phụ nữ dâng trà, sau đó chính mình ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh Hoàng Tân Quyền.
- Về quê hương cảm thấy thế nào?
Hoàng Tân Quyền nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn lập tức biết được Hoàng Tân Quyền luôn chú ý đến mình, chắc chắn đã biết rõ những gì hắn đang làm loạn ở huyện Tang Chương. Xem ra những hành động của hắn trong góc núi cũng không thể qua mắt được người ngoài.
- Quê hương đúng là rớt lại phía sau, là hai thế giới với Vũ Lăng, chủ yếu là đất đai quá cằn cỗi, vị trí địa lý xa xôi và cách trở, giao thông không thuận tiện, phát triển quê hương là gánh nặng đường xa.
Trương Thanh Vân nói.
Hoàng Tân Quyền dùng ánh mắt xem xét cẩn thận nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng lão thấy được sự cầu tiến của hắn, sau khi xuống tuyến dưới làm bí thư huyện ủy được vài tháng thì người này đã mơ hồ bùng ra khí độ uy nghiêm của lãnh đạo, nói chuyện đã không còn bị chính mình quấy nhiễu, rất rõ ràng, rất thỏa đáng, quả thật là mầm mống tốt.
Đột nhiên Hoàng Tân Quyền nghĩ về những lời đồn đãi về Trương Thanh Vân ở thủ đô, khóe miệng lão lộ ra nụ cười cân nhắc rồi nói:
- Lần này cậu trở về thăm Triệu nha đầu sao? Nha đầu kia rất tốt, biết cách kiếm tiền, lúc này thị ủy Thành Đô đã coi cô gái này là thần tài, còn ồn ào cho rằng sẽ đề cử nha đầu này thành đại biểu nhân dân toàn quốc, cậu có ý kiến gì không?
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hôm nay đã vài lần đối mặt với tình huống xấu hổ, tuổi trẻ náo loạn gây rối thì không nói, vì sao đường đường là quan lớn lãnh đạo cũng chòng ghẹo?
- Đại biểu quốc hội sao? Cháu chưa từng nghe qua điều này, nhưng cháu cho rằng vị trí này không phù hợp.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cố gắng dùng từ, cố gắng tránh nặng tìm nhẹ.
- Sao?
Hoàng Tân Quyền chợt nhíu mày, lão dùng giọng hăng hái nói:
- Sao lại nói như vậy?
- Bởi vì lúc này nàng không đại biểu được cho phần lớn nhân dân.
Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm trang nói.
- Ha ha!
Hoàng Tân Quyền cuối cùng cũng nở nụ cười, lão nhìn về phía Trương Thanh Vân, ánh mắt cũng có thêm một phần hiền hòa, lão vung tay nói:
- Uống trà, uống trà thôi.
Bầu không khí trong phòng khách chợt buông lỏng, có vài phần thoải mái.
Ngay sau đó Trương Thanh Vân lập tức giảng giải cho Hoàng Tân Quyền về hiện trạng của quê hương vào lúc này, nói rõ quy hoạch phát triển kinh tế. Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị rất kỹ, vì vậy báo cáo rất trôi chảy, Hoàng Tân Quyền nghe qua mà liên tục gật đầu, chốc chốc lại chỉ điểm vài vấn đề khó giải quyết. Trương Thanh Vân cũng hóa giải được những câu hỏi hóc búa, một già một trẻ nói chuyệ rất đầu cơ.
- Có quy hoạch thì cứ tự nhiên phóng tay phóng chân mà làm, không cần phải co quắp chân tay. Tình hình quê hương dù khá đặc biệt nhưng không phải làm chuyện gì cũng yêu cầu hòa hợp viên mãn, thời gian không chờ đợi con người, nếu không phát triển được kinh tế thì kết quả là làm khổ dân chúng, anh có hiểu không?
Hoàng Tân Quyền nói.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu kinh ngạc, lời nói của Hoàng Tân Quyền khá bình thản nhưng ý vị trong đó không tầm thường, thậm chí còn có chút khắc nghiệt. Không cần truy cầu hòa hợp viên mãn là sao? Có nghĩa là một vài chuyện cũng cần phải có sự độc đoán, phải thoát khỏi sự trói buộc của thường ủy sao?
Xem ra cục diện mà Trương Thanh Vân hắn gặp phải ở huyện Tang Chương đều được Hoàng Tân Quyền hiểu rất rõ, có người muốn lợi dụng lúc chính mình còn chưa đứng vững chân để dùng thường ủy kiềm chế. Hắn còn tưởng rằng Hoàng Tân Quyền sẽ nói những lời đoàn kết và hòa hợp, không ngờ bí thư lại nói chuyện trực tiếp như vậy, chẳng phải đang cổ vũ tinh thần đấu tranh của mình sao?
- Hễ là những gì có lợi cho quê hương thì đều phải làm, đây không phải là lời tôi nói mà chính là lão bí thư năm xưa đã dạy. Chúng ta là những người thay mặt cho lợi ích của nhân dân, không phải quan chức đứng trên đầu nhân dân, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, tất cả mọi người cãi vã nhau thì ai đi làm?
Hoàng Tân Quyền nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, những lo lắng trong lòng càng đầy đủ, trước kia hắn tưởng rằng mình đã lo nghĩ chu toàn, lúc này xem ra mình cũng mềm yếu. Bí thư Hoàng đã nói rõ, sau này kẻ nào muốn trở thành thiêu thân gây náo loạn ở quê hương thì chẳng cần quan tâm hắn họ Cao hay họ Triệu, nếu như đã xé nát mặt nạ thì còn gì phải kiêng kỵ.
- Thanh Vân, anh phải nhớ kỹ, rắn có đường của rắn, rồng có đường của rồng. Con đường của kẻ khác không thích hợp với anh, lúc này anh cần phải cân nhắc khi tiến từng bước trên con đường của chính mình.
- Người làm quan có đau thương lớn nhất chính là thường xuyên bị lãnh đạo buôn bán, nhưng thậm chí lãnh đạo cũng không nhớ rõ tên của anh là gì. Tôi không lo lắng cách xử lý mọi việc của anh, nhưng tầm mắt của anh vẫn còn rất hẹp. Đúng rồi, anh đã lên đỉnh Hoàng Lĩnh chưa?
Hoàng Tân Quyền dùng giọng thản nhiên nói?
Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn đứng thẳng người lên rồi không tự chủ được phải gật đầu, trong lòng lại tiêu hóa lời nói của Hoàng Tân Quyền. Lúc này Hoàng Tân Quyền cũng nở nụ cười sâu sắc nói:
- Đứng trên đỉnh Hoàng Lĩnh nhìn khắp chung quanh có thể bao quát cả quê hương. Năm xưa cha tôi đã từng nói lời này, tất nhiên tôi cũng chỉ nghe mẹ kể lại. Người nói đứng trên đỉnh phía bắc có thể nhìn thấy Kim Lăng phồn hoa, đứng trên đỉnh nam có thể nhìn thấy thuyền chài trên đất Ba Thục, đứng ở đỉnh tây có thể nhìn thấy khói bốc lên trên sa mạc, đứng ở đỉnh Đông có thể thấy biển rộng mênh mông.
- Khi tôi còn bé thì rất khỏe, sau này về Giang Nam tế tổ có leo lên đỉnh Hoàng Lĩnh, những cảnh sắc mà cha đã nói tôi không được nhìn thấy, lúc ấy trong lòng rất thất vọng. Lúc này đã là vài chục năm, anh có thấy được tình cảnh như vậy không?
Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, dần dần nhiệt huyết trong lòng chợt sôi trào, khoảnh khắc sau đã hiểu ý Hoàng Tân Quyền. Kim Lăng phồn hoa, thuyền chài Ba Thục, Khói bếp sa mạc, biển rộng mênh mông không phải nhìn bằng mắt mà nhìn bằng lòng.
Lấy quê hương là chỗ dựa để nhìn khắp thiên hạ, đây chính là khí độ của Hoàng tướng quân vào lúc đó. Hoàng Tân Quyền mượn lời tiến bối để nói lên ý nghĩ của chính lão, thực tế là cổ vũ Trương Thanh Vân không nên nhìn vào một điểm, phải có ý ở bốn phương, bao phủ giang sơn. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì máu huyết toàn thân chợt sôi sục, hào khí bốc lên trong lồng ngực, hắn dùng giọng kích động nói:
- Bí thư, cháu hiểu, lời nói của cố nhân sẽ ghi nhớ trong lòng, lần sau khi lên đỉnh Hoàng Lĩnh sẽ đảo mắt nhìn khắp thiên hạ.
- Ha ha!
Hoàng Tân Quyền nở nụ cười thoải mái, trong lòng rất sảng khoái. Lão thầm nghĩ chỉ cần một thời gian nữa thì tiểu tử trước mặt sẽ là rồng phóng lên chín tầng trời, đáng thương cho tầm nhìn hạn hẹp của thế lực nhà họ Triệu, không ngờ lại vứt bỏ một thiên tài thế này. Đám con cháu nhà họ Triệu quả nhiên làm Triệu tướng quân phải xấu hổ.
Sau khi Trương Thanh Vân từ biệt Hoàng Tân Quyền mà lái xe nhanh như chớp, kích động trong lòng khó thể bình ổn. Lấy quê hương là chỗ dựa để đảo mắt khắp Giang Nam, rõ ràng tình cảnh rất phóng khoáng, rất hào hùng.
Hoàng Tân Quyền nói rắn có đường rắn, rồng có đường rồng, thật ra cũng chỉ điểm cho Trương Thanh Vân hắn. Lúc này hắn đã chính thức được định vị, lúc này thế lực nhà họ Triệu đã buông tha cho mình, nhưng rõ ràng đã cho hắn cơ hội thoát tục.
Ý của Hoàng Tân Quyền chính là Trương Thanh Vân hắn phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cất bước trên đường, không nên lo sợ, quả nhiên gừng càng già càng cay. Dù phát triển thế nào cũng không cần quan tâm đến biến đổi trong quan trường, cuối cùng thì đảng và nhân dân sẽ cần những người có khả năng thật sự, lời nói Hoàng Tân Quyền mà triết lý "chó mèo" của Trương Thanh Vân không mưu mà hợp.
Nhưng Hoàng Tân Quyền nói rất rõ ràng, có thể làm người khác thấy rõ phương, cũng có thể làm người khác cộng minh. Thủ đoạn phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, phải bắt đầu bước đi từ quê cha đất tổ.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến quê hương mà trong lòng trở nên buông lỏng, tất cả những gì căng cứng như dây cung đã hoàn toàn buông lỏng vào tối hôm nay. Hắn thở những hơi thật mạnh, mình có quê hương là chỗ dựa, có hào khí quét mắt nhìn khắp Giang Nam. Những thủ đoạn nhỏ nhặt của đám người thị ủy, những âm mưu quỷ quái tầm thường, những thứ này khác gì đứa trẻ chơi đùa với ông nội?
Lưu Thần là cháu ngoại của Hà Khôn, nghe nói nhà rất giàu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không ngờ phải đến quê hương huyện Tang Chương giữ chức chủ tịch huyện, xem ra Hạ gia đã bỏ hết tiến vốn.
Nếu mình đã có xuất thân là người của thế lực nhà họ Triệu thì cũng phải chỉ điểm một chút, đồng chí Lưu Thần xuống quê hương mình cầu tiến, quê hương sẽ giáo dục cho hắn con đường làm quan phải như thế nào.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man rồi chợt nhìn xung quanh, không biết mình đã chạy xe đến góc nào. Hắn dừng xe, đưa tay nhìn giờ rồi hít vào một hơi thật sâu, cũng đã qua giờ khuya, không biết hắn còn điên khùng nghĩ về điều gì?
Sau khi phân biệt phương hướng thì Trương Thanh Vân lại khởi động xe phóng đi, hắn không biết nên về nơi nào? Hoa viên Thanh Giang? Hay là khu Ung Cảnh, hay là khách sạn Vienna?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới vỗ đầu, hắn cảm thấy có chút mờ mịt, đột nhiên hắn nghĩ đến câu nói cuối cùng của Triệu Giai Ngọc:
- Anh có khóa nhà phải không?
Trương Thanh Vân không kìm lòng được phải sờ vào ví, hắn lấy ra xâu chìa khóa, mình có chìa khóa, đã trễ thế này rồi, thôi thì về nhà.
Hơn nữa chỗ ở của Cảnh Sương cũng không thể về, đã trễ thế này nha đầu kia sẽ nghĩ hắn không đến, tất nhiên đã đi ngủ sớm. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình buông lỏng, hắn lái xe phóng đi như chớp, mục tiêu là khu Ung Cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.