Chương trước
Chương sau
Những người tham gia vào bữa tiệc đều rất hào sảng, cán bộ cũng giống như vậy, hôm nay Trương Thanh Vân đến nhận chức nên có rất nhiều cán bộ mời rượu, hắn liên tục cụng ly, nhưng rượu Ngũ Lương đổ xuống bụng mà không thấy cảm giác say.
Ngược lại những vị cán bộ khác đã có chút không thể gắng gượng thêm, phó chủ tịch thường vụ Trần Cảnh Vân nâng ly rượu lên dùng giọng nhiệt tình nói:
- Tất cả mọi người phải xem lại, bí thư Trương là người Ung Bình, chẳng lẽ tất cả mọi người ở Tang Chương đều gục hết à?
Bầu không khí trong phòng trở nên rất yên tĩnh, Chu Tử Hằng trừng mắt, hắn đang định mở miệng mắng người thì Trương Thanh Vân đã vung tay nói:
- Chủ tịch Trần nói như vậy cũng không hay, người nào sống trong vùng Tang Ung mà không phải là con dân đất nước, Tang Ung cùng một địa phương, cùng có chung nguồn gốc, sao lại phải phân biệt lẫn nhau. Sau này sợ rằng tôi với anh sẽ phải phân biệt ra đấy nhé.
Lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng nửa thật nửa giả, tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ không có ý trách móc. Trần Cảnh Vân thì nở nụ cười ngượng ngùng, Lưu Tài Đức ở bên cạnh lại nói:
- Tự phạt ba ly, anh nói như vậy rõ ràng gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết, cần phải xem xét lại khuyết điểm ngôn từ.
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt biến đổi, sau đó hắn lại bị Chu Tử Hằng trừng mắt nhìn, hắn lập tức nói:
- Được, được, phạt ba ly, bí thư Lưu đã ra lệnh sao không thể chấp hành cho được? Đảng là tổ chức lãnh đạo tất cả.
Trần Cảnh Vân nói xong thì lập tức uống vào rồi rót rượu.
Vẻ mặt Lưu Tài Đức cũng dần biến đổi, câu nói đảng lãnh đạo tất cả của Trần Cảnh Vân quá đột ngột, Lưu Tài Đức hắn có thể thay mặt cho đảng được sao? Hơn nữa bí thư Trương mới là người đứng đầu đảng ủy, rõ ràng ý đồ châm chọc trong lời nói rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân vẫn liên tục mỉm cười, hắn quay đầu nói với Chu Tử Hằng:
- Mọi người còn có thể uống được nữa không? Đã lâu như vậy rồi, chủ tịch Trần cũng có chút men say, những người khác liệu còn tỉnh không? Thế thì chúng ta cũng tranh thủ nhanh lên một chút.
- Thôi, thôi, bí thư Trương, tôi nhận thua, rõ ràng uống rượu không phải là đối thủ của anh.
Chu Tử Hằng nói với vẻ mặt đau khổ.
Trong mắt Trương Thanh Vân chợt lóe lên tinh quang, Chu Tử Hằng tiến lui rất tự nhiên, Trần Cảnh Vân châm lửa làm hắn có chút yếu thế, hắn lại khi nắm khi buông, tiến lui chừng mực. Chu Tử Hằng vừa thị uy lại vừa khéo lẽo giữ gìn và nể mặt chính mình, quả nhiên lợi hại.
- Trương Thanh Vân rộng lượng, chúng tôi đều bái phục!
Lưu Tài Đức nói, trên mặt là nụ cười rất tươi.
Sau khi kết thúc tiệc rượu thì Trương Thanh Vân cũng ở lại Vọng Sơn Tân Quán, đây là gian phòng khá xa hoa, vợ Chu Tử Hằng là Điền Gia Mỹ tự mình tiễn Trương Thanh Vân đến tận cửa. Người này dùng giọng điệu rất nhiệt tình, nàng liên tục mở lời nói điều kiện huyện Tang Chương rất kém, xin Trương Thanh Vân thứ lỗi...
Ngày hôm sau Trương Thanh Vân chính thức tiến vào trong khu nhà tập thể của huyện ủy, đồng thời hắn cũng mở hội nghị họp mặt các ban ngành huyện ủy để quen mặt mọi người, tất nhiên cũng không tránh khỏi phát biểu dông dài. Trương Thanh Vân khéo léo ứng phó với tất cả.
Đến chiều, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Vân gõ cửa tiến vào văn phòng Trương Thanh Vân, theo phía sau là một người đàn ông trung niên, mười phần phong độ của một trí thức.
- Bí thư Trương, vì chuyện thư ký của anh mà cần phải tuyển chọn, anh xem đồng chí Ngũ Học Chương có thích hợp hay không? Đây là cán bộ có năng lực múa bút nhất huyện ủy chúng ta.
Trần Vân nói, hắn vừa nói vừa chỉ tay vào người đàn ông trung niên. Người này lập tức tiến lên chào Trương Thanh Vân, giọng điệu rất cung kính.
- Cây bút tốt nhất sao? Nếu như vậy thì làm thư ký cho tôi có chút uất ức, anh quay về liên lạc với trưởng phòng Dư, cho anh Ngũ Học Chương tiến vào phòng tuyên truyền.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Không cần phải phụ trách vấn đề thư ký của tôi, nếu có gì thì tôi sẽ thông báo sau.
Trần Vân chợt ngẩn ngơ, hắn không biết mình sơ hở ở chỗ nào. Lời nói của Trương Thanh Vân cũng không chút khách khí, thực tế cũng là bác bỏ.
- Đúng rồi, anh quen với trưởng phòng văn hóa không?
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
- Quen, rất quen!
Trần Vân gật đầu, trong bụng tràn đầy nghi hoặc, không biết Trương Thanh Vân rốt cuộc có ý gì.
- Anh quay về gọi điện cho trưởng phòng văn hóa, mời anh ấy đến đây, tôi muốn gặp. Vùng đất quê hương của chúng ta có di sản văn hóa rất cao, tất cả các lãnh đạo tỉnh ủy đều rất coi trọng.
Trương Thanh Vân nói.
Trần Vân gật đầu như gà mổ thóc, hắn bị Trương Thanh Vân ném vào sương mù. Vị bí thư Trương này không quan tâm đến thứ gì khác sao? Việc gì phải để ý đến ba thứ văn hóa?
- Cốc, cốc!
Lại có người gõ cửa.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân cười nói.
- À, bí thư Trương, anh đang tiếp khách sao? Xấu hổ quá, tôi sẽ quay lại sau.
Người đẩy cửa tiến vào chính là Lưu Tài Đức, khi thấy có mặt Trần Vân thì vội vàng nói.
- Không cần, không cần, chúng ta nói xong rồi!
Trương Thanh Vân khoát tay nói, sau đó hắn lập tức quay đầu nhìn Trần Vân rồi nói:
- Anh cứ thực hiện như vậy cho tôi.
Vẻ mặt Trần Vân trở nên có chút mất tự nhiên, sau đó cùng Ngũ Học Chương rời khỏi văn phòng. Trương Thanh Vân vội vàng mời Lưu Tài Đức ngồi, hắn nói:
- Anh Lưu, tôi là người mới đến, văn phòng cũng chưa thu xếp ổn định, thậm chí trà nước cũng không có.
Vẻ mặt Lưu Tài Đức lập tức biến đổi, hắn nói:
- Trần chủ nhiệm công tác thế nào? Những công việc bình thường thế này cũng không lo lắng ổn thỏa, chút nữa quay về nhất đính sẽ phê bình.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn thầm nghĩ mình vừa đến huyện ủy thì Trần Vân đã ra đòn phủ đầu, xem ra ám hiệu của Chu Tử Hằng là rất đúng, mình có chút vấn đề. Đầu tiên là tự tiện tìm cho lãnh đạo một thư ký, sau đó chính là văn phòng không có chút trà nước, Trần Vân còn có thể làm chủ nhiệm được sao?
- Bí thư Trương, tôi đến để báo cáo cho anh tình hình về vấn đề nhân tuyển của cục trưởng công an huyện. Hai ngày trước chủ tịch Chu đã mở hội nghị thường ủy và ra quyết định, trưởng phòng Tư phòng tổ chức đề nghị đợi đến khi anh đến mới quyết định, để xem cái nhìn của anh là như thế nào, anh xem...
Lưu Tài Đức nói, hai mắt hắn sáng lên, rõ ràng bùng lên một ý vị khó thể xem xét.
- Ha ha, tôi là người mới đến, chức vụ cục trưởng công an cũng phải xem xét ý kiến bên kia.
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Lưu Tài Đức lập tức trở nên trì trệ, có chút mất tự nhiên. Dựa theo quy luật bình thường thì Trương Thanh Vân là người mới đến nhận chức, hơn nữa cục công an là ngành quan trọng, đáng lý ra phải thận trọng mới đúng chứ? Hắn cũng đoán ra được điểm này nên mới đề xuất vấn đề, nhưng vị bí thư Trương này lại có vẻ không giác ngộ, chẳng lẽ người này không biết trên tay Chu Tử Hằng có rất nhiều bài tẩy à, lật bàn khó khăn như vậy sao?
- Bí thư Lưu, anh là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, đồng thời cũng gánh vác khá nhiều nhiệm vụ trong công tác đảng, nếu đã có nhân tuyển thì anh nên tìm cơ hội để cùng xem xét với chính quyền. Khi mọi người đã thống nhất ý kiến thì mới được đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy, anh thấy sắp xếp như vậy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Tốt, tốt!
Vẻ mặt Lưu Tài Đức trở nên rất khó coi:
- Bí thư Trương, anh bận rộn, tôi ra ngoài trước.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Lưu Tài Đức mà khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, người này muốn đưa Trương Thanh Vân lên đầu súng, rõ ràng cũng có vài phần tâm tư.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng lập tức thở dài một hơi, lúc này người mà hắn cảnh giác nhất trong huyện Tang Chương chính là Chu Tử Hằng. Tên Chu mặt sẹo này có một củ khoai nóng nhưng lại sợ phỏng tay, không ngờ Lưu Tài Đức lại không biết giác ngộ.
Binh pháp có nói thật chỉ là hư, hư lại là thật, nếu Chu Tử Hằng đã có tâm tư như vậy thì chính mình sẽ rất thích thú với ý kiến của hắn. Ai nói trên tay mình thiếu bài tẩy? Chuyện huyện ủy là vấn đề giải quyết đầu tiên.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ đạo lý của vấn đề giải quyết, bây giờ chức vị cục trưởng công an tuyệt đối không thể quyết định. Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức cùng nhau xông vào chẳng qua chỉ muốn tranh công, cục trưởng công an là con mồi, cần phải sử dụng chức vụ cao này để bất buộc hai người bọn họ buộc chặt vào nhau trên cùng một sợi dây thừng.
Nếu không có con mồi này thì rất khó nói hậu quả, vì làm tri kỷ khó hơn làm kẻ địch, Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức chính là tri kỷ, môi hở thì răng lạnh, nếu Trương Thanh Vân tự ổn định lại huyện ủy thì người ta sẽ tụ tập nhân mã cùng nhau đối phó với mình ngay lập tức.
Trương Thanh Vân còn nhớ rất rõ tình cảnh thảm thương của Lệ Cương ở huyện Ung Bình, Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương cùng nhau hợp tác trong tranh đấu làm Lệ Cương không thể đề phòng, kết quả là bất đắc dĩ phải kéo mình ra làm pháo hôi. Loại chuyện này mình không thể làm theo, hơn nữa Tang Chương cũng không phải là Ung Bình, Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức cũng không phải là Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi, đây đều là hai tên hung ác, nếu cưỡng ép quá mức thì chắc chắn sẽ liều mạng.
Trương Thanh Vân một mình đi dạo trên đường lớn huyện Tang Chương, hắn lợi dụng thời gian rãnh vào buổi trưa để đi ra ngoài, vì ngồi lì ở văn phòng cảm thấy quá buồn bực.
Bầu không khí dân tộc trong huyện Tang Chương rất đậm, trên đường có rất nhiều ông lão mặc trang phục dân tộc, người đội khăn cũng rất nhiều, rõ ràng là trang phục tiêu chuẩn của người dân tộc thiểu số.
Rất nhanh, Trương Thanh Vân đã đi đến vị trí cuối cùng trong huyện thành, từ xa đã trông thấy hai sạp trái cây, khi đi đến gần thì thấy chủ hàng là một người đàn ông trên bốn mươi, trong miệng liên tục vang lên tiếng quát:
- Mọi người vào xem, mời vào xem, cam chính thống của thị trấn Nguyệt Toàn huyện Ung Bình đây, cam vỏ mỏng ngọt nước đây.
Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, hắn vội vàng tiến đến bên cạnh nói:
- Chú, đây là cam Ung Bình thật sao?
- Đó là đương nhiên, cam thị trấn Nguyệt Toàn huyện Ung Bình hàng thật giá thật, hàng mới đến, vừa hái xuống hôm qua, thế nào? Sáu đồng nửa cân, mười đồng hai một cân!
Người đàn ông dùng giọng thành thật nói, trên mặt là một nụ cười ngây ngô.
- Được, bán hai cân!
Trương Thanh Vân nói, tâm tình của hắn rất tốt, không ngờ cam thị trấn Nguyệt Toàn lại có được thương hiệu ở bên ngoài.
- Được!
Người đàn ông lập tức cân cam cho Trương Thanh Vân rất cao hứng.
- Này, Ngô lão nhị, tháng này sao anh chưa đóng tiền phí? Thế này, định dạo chơi trên đầu người khác sao?
Một giọng nói vang lên sau lưng Trương Thanh Vân, hắn quay đầu thì nhìn thấy một tên thanh niên đang dùng giọng cợt nhả nói.
- À, anh Đao, quen mất, anh chờ chút!
Người đàn ông được người ta gọi là Ngô lão nhị lập tức nói, sau đó hắn móc bóp lấy ra một tờ tiền một trăm đồng.
- À đúng rồi, anh Đao, gần đây người của Lưu Tam Bì cũng đến thu phí, điều này phải làm sao? Tôi ở trong địa bàn của anh mà!
Ngô lão nhị nói.
Tên thanh niên nhận tiền rồi nói:
- Lão già Lưu Tam Bì là loại chim nhỏ có thể so sánh với anh Đan sao? Anh Đan đã chuẩn bị làm cục trưởng công an, sau này thiên hạ huyện Tang Chương chính là của anh Đan, anh cứ yên tâm đi.
Người này vừa nói vừa vung tay lấy hai trái cam, hắn ném cho người khác một trái rồi tự mình bóc vỏ nhét vào miệng. Sau đó người này dùng giọng hùng hổ nói:
- Khoan nói đã, à, con bà nó, cam Ung Bình ăn ngon thật, Ngô lão nhị quả nhiên biết buôn bán!
Người này vừa nói vừa nhìn Trương Thanh Vân, tròng mắt hắn hơi híp lại:
- Tiểu tử này nhìn gì vậy? Không biết anh Đao sao?
Trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên cảm giác chán ghét, không ngờ huyện Tang Chương này có nhiều điều khó giải quyết hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Du côn dám thu phí bảo kê ngang nhiên như vậy, hơn nữa dân chúng lại ngoan ngoãn như cừu, đây là thiên hạ của đảng sao? nguồn TruyenFull.vn
- Này, anh vừa nói đến ai? Đan Kiến Hoa muốn làm cục trưởng công an à?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.