Chương trước
Chương sau
Trương Thanh Vân nhìn những ngọn sóng lăn tăn trên mặt sông Thủy Hà, hắn lại nghĩ về cái ngày Vũ Đức Chi nói cho mình bốn chữ "Nan đắc hồ đồ"...
Thời gian như bóng câu ngoài cửa sổ, đã qua hai năm, cũng là một dòng sông nhưng đông qua xuân tới, tâm tình của mình bây giờ cũng hoàn toàn khác so với năm xưa, nhưng bốn chữ "Nan đắc hồ đồ" của Vũ Đức Chi vẫn được hắn ghi khắc trong lòng. Cũng vì nhớ rõ bốn chữ này mà hắn có cơ hội đột phát, liên tục cầu tiến, hơn nữa loại cầu tiến này vẫn cứ tiếp diễn.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới quay đầu, hắn chậm rãi đến trước cửa nhà Vũ Đức Chi rồi nhấn chuông cửa. nguồn TruyenFull.vn
Một tiếng kẹt vang lên, một cô gái có gương mặt khá đẹp chợt xuất hiện, nàng nhíu mày nhìn Trương Thanh Vân.
- Xin hỏi anh tìm ai?
Người phụ nữ nói, giọng điệu có chút bực bội.
- Chủ tịch Vũ có ở nhà không?
Trương Thanh Vân nói.
Người phụ nữ mở lớn mắt đánh giá Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng mất hứng nói:
- Chủ tịch Vũ đang ở trong phòng làm việc, những lúc tan tầm ông ấy không bàn chuyện công tác, nếu có gì thì ngày mai anh đến huyện ủy tìm nhé.
Trương Thanh Vân cười, hắn lại nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên mình đến nhà Vũ Đức Chi, tình huống trước đó rõ ràng không khác gì bây giờ, rõ ràng nhà của chủ tịch Vũ rất khó vào.
Khi Trương Thanh Vân còn đang định mở lời thì người phụ nữ lại nhìn hắn, Trương Thanh Vân cười đến mức khó thể giải thích, người phụ nữ còn tưởng rằng tên kia đang nhìn mình mà cười, sao nụ cười lại có chút hương vị không đứng đắn vậy nhỉ.
- Anh nghĩ mình là ai? Sao dám cợt nhả ở đây? Anh xem đây là đâu?
Người phụ nữ chợt ho khan nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn biết mình đã bị người ta hiểu lầm, vì vậy vội hỏi:
- Vậy Vũ Chí Cường đâu? Anh ấy không có nhiều quy củ như vậy chứ?
Người phụ nữ lập tức trở nên choáng váng, trong Ung Bình những người dám gọi trực tiếp tên của Vũ Chí Cường cũng không có nhiều, cũng chỉ có vài lãnh đạo huyện mới dám gọi như thế, người này là ai mà không gọi một tiếng bí thư Vũ? Nàng đột nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản, khi đang định mở miệng hỏi rõ ngọn nguồn thì bên trong vang lên giọng nói của Vũ Chí Cường:
- A Kiều, em nói to gọi nhỏ với ai vậy? Không phải người tình cũ đến tìm đấy chứ?
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, chỉ cần nghe giọng điệu bực bội của Vũ Chí Cường là biết người này chính là vợ hắn. Sao Vũ Chí Cường lại lấy một cô gái có tên là A Kiều làm vợ nhỉ? Điều này rất dễ làm người ta liên tưởng đến Kiều Kiều nào đó...
Vũ Chí Cường đi ra cửa, Trương Thanh Vân cười nói:
- Chào bí thư Vũ! Anh cưới hỏi mà tôi không được biết, rõ ràng không hay.
Vũ Chí Cường trợn trừng mắt, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân rồi ngây ra như phỗng. Hắn mấp máy môi hai lượt, có lẽ chưa tìm đúng cách xưng hô, vì như vậy nên không nói ra được lời nào, vẻ mặt đỏ bừng.
- A Kiều, mở cửa nhanh.
Một lúc lâu sau Vũ Chí Cường mới nói ra được vài chữ:
- Cái kia...Tôi vào gọi cha, anh...Anh vào phòng khách chờ một chút.
Khi thấy giọng điệu của Vũ Chí Cường như vậy thì A Kiều cũng sợ đến mức luống cuống tay chân, nàng vội vàng mở cửa cho Trương Thanh Vân tiến vào. Trương Thanh Vân đi qua khoảng sân nhỏ tiến vào phòng khách, vợ của Vũ Đức Chi đang ngồi bên trong, khi thấy có bóng người tiến vào thì lập tức đứng dậy.
- Chào dì, còn nhận ra tôi chứ?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Cậu, cậu là Thanh Vân sao? Ôi da, ngồi, ngồi đi!
Lúc này Trương Thanh Vân là người nổi tiếng trong quan trường huyện Ung Bình, sao bà không biết cho được? Nghe nói Trương Thanh Vân này đã là lãnh đạo trên tỉnh ủy, cấp bậc còn cao hơn ông nhà mình, lúc này hắn đột nhiên đến chơi làm bà không kịp trở tay.
- A Kiều, mau đi pha trà!
Vợ Vũ Đức Chi đột nhiên kêu lên, chính bà thì đứng dậy mời Trương Thanh Vân ngồi xuống.
- Dì đừng khách khí, tôi đi ngang qua nhà nên tiện đường đến thăm lãnh đạo, rõ ràng đã làm phiền mọi người.
Trương Thanh Vân cười nói, cô gái A Kiều dâng trà đến rồi dùng ánh mắt có chút tò mò nhìn Trương Thanh Vân.
A Kiều biết rất rõ tính tình của mẹ chồng, trước nay sắc mặt thường không bao giờ tốt đẹp đối với những cán bộ đến đây mà không mang quà. Hôm nay rõ ràng là mặt trời mọc hướng tây, trước nay chưa từng thấy bà nhiệt tình như vậy.
Người vừa đến tuổi cũng không lớn, khẩu âm là của huyện Ung Bình, trong huyện Ung Bình có vị lãnh đạo nào thế này sao? A Kiều mới được gả cho Vũ Chí Cường, trước kia cũng không quan tâm đến chính trị, tất nhiên sẽ chưa từng nghe thấy cái tên Trương Thanh Vân. Nhưng lúc này A Kiều biết rõ Trương Thanh Vân kia rõ ràng không phải kẻ tầm thường.
- Thanh Vân, người cũng như tên, rõ ràng phóng thẳng lên tầng trời.
- Chí Cường nhà chúng tôi vẫn còn quá kém, sau này mong anh cất nhắc cho một chút. Anh còn trẻ, cũng nên dạy bảo nó thêm vài điều.
Vợ Vũ Đức Chi nói, Trương Thanh Vân nghe thấy mà lỗ tai muốn mọc kén.
- Khụ, khụ, bà à, bà cũng đừng nói nhiều nữa. Chí Cường là hàng kém chất lượng, không phải ngọc thạch để có thể khắc thành tượng, như vậy Thanh Vân sao có thể cất nhắc hắn đây?
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, khi thấy Vũ Đức Chi đang từ trên lầu đi xuống thì lập tức cười nói:
- Chào chủ tịch Vũ, mạo muội đến thăm nhà mà không nói trước, xin anh đừng trách!
- Ủa, nhà tôi khó tiến vào như vậy sao? Những năm này Vũ gia nhà chúng tôi cũng rất biết cách thay đổi, càng ngày càng phù hợp hơn, anh chỉ cần chứng minh mình có công tác là được tiến vào, đơn giản hơn trước rất nhiều.
Vũ Đức Chi dùng giọng tự giễu nói, vẻ mặt lão rất nghiêm trang, vì vậy mà cô con dâu bên dưới cảm thấy rất mất tự nhiên.
- Thứ tốt thì không học, con dâu cũng chỉ biết cáo mượn oai hùm như mẹ chồng, lần này đã sáng mắt ra chưa?
Vũ Đức Chi hừ một tiếng nói, A Kiều lập tức câm như hến.
Vợ Vũ Đức Chi cũng nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- A Kiều, chúng ta vào phòng bếp chuẩn bị thôi, không quấy rầy hai người bàn chuyện công tác nữa.
Bà nói xong thì kéo tay A Kiều đi ngay.
Vũ Chí Cường run run đi từ trên lầu xuống, vẻ mặt rất thận trọng. Hắn và Trương Thanh Vân có rất nhiều ân oán nhưng lúc này sao còn động được vào thân thể người ta được? Người ta là phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, cấp bậc hành chính còn cao hơn cả cha mình, dưới tình huống này phải biết làm sao cho phải đây?
- Anh xem bộ dạng của mình kìa, không quen biết Thanh Vân sao? Người không có tương lai vĩnh viễn đều không có tương lai.
Vũ Đức Chi xanh mặt nói:
- Còn không mau cút ra ngoài, đứng đây làm gì cho chật đất.
- Vâng!
Vũ Chí Cường giống như được đại xá, hắn cố gắng nặn ra nụ cười với Trương Thanh Vân rồi rời khỏi phòng với vẻ mặt xám xịt.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, cha quá mạnh thì con sẽ bị ép, Vũ Chí Cường cũng đã hơn ba mươi mà còn phải luồn cúi như vậy, rõ ràng muốn có tương lai cũng khó.
Khi người ngoài đều đã rời khỏi phòng thì Vũ Đức Chi bắt đầu pha trà nói:
- Nghe nói hôm nay anh đến Nguyệt Toàn phải không? Cảm giác được dân chúng ủng hộ rất tốt phải không?
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, Vũ Đức Chi rất ít khi nói ra những lời làm người ta khó xử thế này, hôm nay phá lệ nói ra cũng làm người ta cảm thấy thân thiết. Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm thấy buông lỏng, hắn lẳng lặng thưởng thức tay nghề pha trà của Vũ Đức Chi.
Sau khi pha trà xong thì Vũ Đức Chi rót cho Trương Thanh Vân một ly nói:
- Đây là trà Ô Long nổi tiếng Phúc Kiến, tuyệt đối không hơn được loại trà Thiết Quan Âm cực phẩm, nhưng Ô Long lại có vài phần hương vị đặc biệt giống Ung Bình, mùi vị kéo dài, rất dài.
Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, quả nhiên cảm thấy khoan khoái cả người rồi khen một tiếng tốt. Nhưng trong lòng hắn cũng biế rõ sản nghiệp cây trà đã bừng tỉnh ở huyện ung bình, rõ ràng Lệ Cương kinh doanh nhiều năm, bây giờ đã có kết quả.
- Chủ tịch Vũ, anh vẫn còn yêu trà như vậy sao? Người yêu trà thường sẽ quản lý tốt cây trà, bí thư Lệ biết rõ anh là nhân tài.
Trương Thanh Vân nói.
Vũ Đức Chi cười cười, lão uống một ngụm trà rồi say sưa trong hương vị, nhưng cũng thầm cảm thán Trương Thanh Vân rõ ràng kim lân không phải vật trong ao, gặp mưa gió đã hóa rồng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã tìm ra được chút manh mối bên trong, hơn nữa còn hiểu được sự ẩn nhẫn, chậm rãi chờ đợi thời cơ, quả thật đã không còn giống như trước kia.
- Hôm nay vốn cùng chủ tịch Dương đi thăm hỏi cậu, nhưng cậu lại thích đi du sơn ngoạn thủy, cũng vì vậy mà làm chúng tôi rối loạn kế hoạch.
- Cán bộ phòng giám sát quả nhiên làm việc thiên mã hành không.
Vũ Đức Chi nói, khóe miệng lộ ra nụ cười tự nhiên.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, hắn liếc qua Vũ Đức Chi, lão rõ ràng đang đứng trong bóng tối trào phúng giám sát viên phòng giám sát dính vào gái. Cũng chỉ có Vũ Đức Chi là nói lời được đường hoàng như vậy, giám sát viên không công tác mà đến tối tìm gái, như vậy cũng quá đủ để dùng bốn chữ thiên mã hành không.
- Chủ tịch Vũ, hôm nay tôi về huyện Ung Bình mà cảm thấy thay đổi rất lớn, chủ tịch huyện Ung Bình mới đến nhận chức tuổi còn rất trẻ, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn mới nhận chức mà đã nắm giữ tất cả công tác quan trọng, đồng thời còn bắt buộc cả anh và bí thư Lệ cùng giúp sức, đúng là ánh mắt lãnh đạo quá mức tinh tường.
Trương Thanh Vân dùng giọng trôi chảy nói.
Vũ Đức Chi chợt tỏ ra mất tự nhiên hiếm thấy, lão nhịn không được phải ngẩng đầu. Trương Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh, những lời nói của hắn tuy rất tùy ý nhưng làm làm cho Vũ Đức Chi thầm cười khổ, tiểu tử này rõ ràng lăn lộn có kinh nghiệm, còn chưa gặp mặt Dương Võng Minh, chỉ thông qua chút tin tức bề ngoài mà biết được vấn đề như vậy, đúng là ánh mắt quá tinh tường, mơ hồ có phong thái của lãnh đạo.
Vũ Đức Chi nhấp một ngụm trà, tất nhiên trong lòng lão biết rõ Trương Thanh Vân đang giễu cợt mình và Lệ Cương liên thủ với nhau mà vẫn bị kẻ khác nắm thế chủ động. Nhưng Vũ Đức Chi cũng không chịu thua, lão nhân tiện nói:
- Người đã già nên tâm tư cầu tiến cũng phai nhạt, chỉ mong sao bảo vệ được mình để đứng vững đến cuối con đường là tốt. Cậu là cán bộ của huyện Ung Bình chúng ta tiến lên, là chuyện đáng kiêu ngạo của huyện Ung Bình, tất nhiên cũng biết rất rõ mọi chuyện đang phát sinh ở quê hương. Quan chức ở địa phương rất quan trọng trong quá trình phát triển kinh tế nhưng cũng cần phải có sự quan tâm của các cậu, như vậy thì nhiều chuyện mới trở thành sự thật.
Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, lời nói của Vũ Đức Chi đã vượt xa sự tưởng tượng của Trương Thanh Vân. Vũ Đức Chi vẫn là một người mạnh mẽ từ trong khung xương nhưng lại nói ra những lời như mặt trời sắp lặn về phía tây, dù bên trong có chút ẩn giấu nhưng Trương Thanh Vân vẫn không nhịn được phải thở gấp.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đây chính là quy luật không bao giờ thay đổi. Cuộc đời chính trị yêu nghiệt của Vũ Đức Chi cũng đã sắp đến bến bờ cuối cùng, biết đâu trong lòng lão không tình nguyện, có quá nhiều khát vọng chưa được thực hiện. Nhưng đối diện với quy luật tự nhiên thì những thứ trước mắt quá nhỏ bé, trong lòng Vũ Đức Chi cũng rất rõ vấn đề này.
- Chủ tịch Vũ, anh cứ yên tâm, anh đã công tác vì đảng nửa đời người, khi đến cuối đường thì chắc chắn sẽ được tăng lên một cấp, hơn nữa cũng là tấm gương sáng cho thế hệ cán bộ thanh niên chúng tôi.
- Anh và chủ tịch Lệ đều chú trọng vào hạng mục phát triển cây trà, cá nhân tôi rất đồng ý với quan điểm này, hơn nữa dân chúng cũng có lợi lớn, công danh lưu mãi đến đời sau.
Trương Thanh Vân dùng giọng dứt khoát nói.
Đồng tử trong mắt Vũ Đức Chi chợt co rút, lão biết rõ Trương Thanh Vân đang đánh nhịp, lão cũng cảm thấy ngoài ý muốn đối với suy nghĩ của Trương Thanh Vân. Hắn chưa từng gặp qua Dương Võng Minh mà đã có kết luận như vậy, rõ ràng khí phách kinh người.
- Cậu chuẩn bị lúc nào thì gặp chủ tịch Dương, dù sao anh ấy cũng là người nắm những công tác chủ yếu của chính quyền, ý kiến của anh ấy cũng rất quan trọng.
Vũ Đức Chi nói.
Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng cáo già, người này rõ ràng giang sơn dễ đổi tính nết khó dời. Lão xoay chuyển quá nhanh, khi Trương Thanh Vân hắn vừa cho ý kiến thì lão đã lập tức dùng gậy đánh vào đầu rắn.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức cười nói:
- Không vội, không vội, đã lâu mới quay về quê nên phải đi xem xét một chút, sau khi biết rõ tình hình thì sẽ không xuất hiện sai lầm trong công tác. Hơn nữa chủ tịch Dương là người đứng đầu một phương, ngày nào cũng bận rộn ngập đầu, sao dám làm phiền được?
Vũ Đức Chi nhấp một ngụm trà, lão không nói lời nào vì rốt cuộc đã tin Trương Thanh Vân thật sự nắm chắc, vì vậy không khỏi nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân. Lão thấy chính mình nên nhìn rõ ràng người thanh niên trước mặt, sau này sợ rằng người này sẽ là nhân vật quan trọng của quốc gia. Người thanh niên này còn thiếu thứ gì? Thiếu nhân mạch sao? Không thể nào nói cho rõ, nhưng nếu một người bước đi trên con đường chính trị sẽ rất nhanh tìm ra vòng luẩn quẩn của chính mình.
Thứ mà Trương Thanh Vân hắn thiếu chính là lý lịch, hắn đang đi trên con đường chính trị, trên đường này rất khó dự đoán điều gì nhưng phương hướng đã quyết định, hắn quyết định muốn thành công thì phải tùy cơ ứng biến, tất nhiên còn phải lợi dụng vào vận may và thời cơ.
Dù sao thì một nhân vật chính trị muốn lên đến đỉnh phong cũng không thể thiếu những thứ này, chỉ mong sao con đường này có thể thuận lợi.
Trương Thanh Vân rời khỏi nhà Vũ Đức Chi mà cả nhà đưa tiễn, đây có thể nói là một vị khách được hưởng thụ những lễ đãi cao nhất, khi sắp bỏ đi thì Trương Thanh Vân nhìn Vũ Chí Cường nói:
- Bí thư Vũ, hôm nay tôi đi Nguyệt Toàn cảm thấy anh lãnh đạo nhân dân rất thuận buồm xuôi gió, tôi cảm thấy rất vui.
Vũ Chí Cường đỏ mặt, hắn tiến lên nói vài lời khách khí, không biết vì sao hắn cảm thấy rất kích động, cảm giác kích động còn mãnh liệt hơn cả huyện ủy khen ngợi. Đây là một loại tâm tình rất phức tạp, Vũ Chí Cường không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Vũ Đức Chi nhìn Vũ Chí Cường, trên mặt lão lộ ra nụ cười hiếm thấy, lần đầu tiên cảm thấy đứa con của mình cũng rất tốt, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Cuối cùng con chuột cũng biết đào hang, sau khi trải qua mưa dầm thấm đất thì biết đâu cũng thông suốt được nhiều điều.
Đột nhiên Vũ Đức Chi lại cảm thấy buồn bã, Vũ Chí Cường lúc này đã hơn ba mươi, vẫn còn ở lại dưới cấp khoa, nếu tiếp tục trì hoãn thêm vài năm thì sợ rằng cũng chỉ giống như mình. Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì lập tức thở gấp nhưng trong lòng thầm giật mình, những thiên tài như Trương Thanh Vân trên đời có được bao người? Cứ tiếp xúc cùng Trương Thanh Vân thì ánh mắt chính mình rõ ràng ngày càng cao.
Trương Thanh Vân vẫy vẫy tay với cả nhà Vũ Đức Chi, Tiểu Tạ cũng đã sớm mở cửa xe, Trương Thanh Vân tiến vào. Chỉ khoảnh khắc sau thì chiếc xe đã biến mất trước mặt, cả nhà Vũ Đức Chi lại quay vào, người nào cũng có tâm tư.
Ba ngày sau Trương Thanh Vân cũng đóng cửa không ra khỏi nhà, hắn viết một bộ hồ sơ hai mươi ngàn chữ, bên trong phân tích rất kỹ về tình hình sửa cam thành trà của huyện Ung Bình, tất nhiên tư tưởng chính thống sẽ lấy từ nghị quyết của huyện Ung Bình.
Sau khi viết xong báo cáo thì Trương Thanh Vân sắp xếp lái xe Tiểu Tạ đưa báo cáo quay trở về tỉnh ủy ngay trong đêm, hắn không nhắc đến vấn đề liên quan đến Biện Huy Hoàng và Mã Đống Lương trước đó, cũng không nhắc đến chuyện vượt sắc, chỉ lẳng lặng chờ ý kiến của thư ký trưởng.
Giữa trưa ngày hôm sau thì Tiểu Tạ quay về, đi theo còn có cả Vương Tề, lúc này Vương Tề mang theo ý nghĩ của thư ký trưởng, chỉ có bốn chữ "Toàn quyền xử lý". Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, thư ký trưởng Dương quả nhiên biết rõ vấn đề, đây mới chính là nguyên nhân mà ngày đó Dương Hân cảm thấy cần phải xem xét lại trong hội nghị phòng giám sát.
Dương Hân nhìn báo cáo của Trương Thanh Vân thì đã biết rõ con đường, vì vậy mới ra chỉ thị toàn quyền xử lý. Điều này chứng tỏ Dương Hân đã chống lưng tỉnh ủy cho mình, chính mìn chỉ cần chờ đợi thời cơ và hành động mà thôi.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt nhảy dựng lên, hắn lập tức nhớ đến tình cảnh ngày trước Lý Phong Sơn mời cơm, Lý Vũ Hiệp không phải đã nói Cao Khiêm đến Vũ Đức sẽ có rất nhiều đất dụng võ sao? Không ngờ Cao Khiêm lại vươn tay đến tận Ung Bình, cuối cùng còn bắt chính Trương Thanh Vân đi xuống giội nước lạnh hạ nhiệt, đúng là thế sự vô thường, oan gia ngõ hẹp.
Trương Thanh Vân không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì khác lạ, Vương Tề và Hứa Nguy cũng chỉ biết dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn cảm thấy không thoải mái vì lời nhắc nhở của thư ký trưởng Dương, vì vậy mà không biết phải tìm từ thế nào để an ủi.
Những ngày vừa qua Hứa Nguy là người thảm thương nhất, Trương Thanh Vân vung tay cho hắn ra mặt, hắn một không dám bày tỏ thái độ, hai không biết rõ tình hình, vì vậy mới cực kỳ thê thảm.
Mỗi ngày Hứa Nguy đều phải đi theo đám người huyện Ung Bình uống rượu dùng cơm nhưng trong lòng rất hoảng loạn. Thư ký trưởng Dương đã cho Trương Thanh Vân đúng một tuần để giải quyết, bây giờ cũng đã qua ngày thứ năm, chủ nhiệm Trương nhìn có vẻ như không có manh mối, như vậy thì phần công lao lần này của chính Hứa Nguy có khi lại bị hớ.
- Trưởng khoa Hứa, anh thông báo cho tất cả các ban ngành liên quan trong Ung Bình, tổ giám sát chúng ta ngày kia sẽ quay về.
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
- Sao?
Vẻ mặt Hứa Nguy chợt biến đổi, hắn kêu lên một tiếng kinh hoàng, hắn cảm giác mình nghe lầm, chuyện đang rối loạn, nếu ngày kia quay về thì không phải chủ nhiệm Trương đang chơi trò đá hậu sao? Thư ký trưởng Dương vừa cho Trương Thanh Vân một câu thì lập tức đá hậu rồi à? Như vậy thì cá tính quá mức khủng bố.
- Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi nói anh đi thì cứ đi!
Trương Thanh Vân cau mày dùng giọng không chút hứng thú nói:
- Vụ án đã rõ ràng, hồ sơ tôi đều đã đưa về, còn đứng ở đây làm gì cho mệt.
- À!
Hứa Nguy gật đầu đờ đẫn, hắn lập tức lui đến bên cạnh điện thoại, sau đó bấm số máy của văn phòng huyện ủy Ung Bình.
Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, hắn dụi dụi mắt rồi quay đầu nói với Vương Tề:
- Hai ngày vừa qua quá mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi trước. Chiều này cô giúp tôi xem xét tình hình, nếu chủ tịch Dương đến gặp thì bảo anh ấy đợi ở đây, sau đó cô vào phòng thông báo cho tôi, cô hiểu chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.