Chương trước
Chương sau
- Giám sát Trương, có một chuyện tôi cần anh chứng thật, không biết tôi có làm phiền không?
Khi uống được vài lượt rượu, Hà Tuấn lợi dụng lúc Vi Cường và Uông Triết đang liếc mắt đưa tình với hai cô gái ngồi trong lòng để nở nụ cười nói chuyện với Trương Thanh Vân.
- Hà công tử cứ nói, không có gì cả!
Trương Thanh Vân gật đầu nói nhưng trong lòng thầm cảnh giác.
Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cũng thanh thủ thời cơ để tiếp cận những tin tức về lai lịch của Hà Tuấn, vì vậy mà trong lòng cũng có sẵn biện pháp mà không chịu thụ động. Hà Tuấn là con trai của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hà Khôn, hắn không phải là người trong quan trường, cụ thể là làm gì thì Trương Thanh Vân cũng không biết rõ ràng, có lẽ là kinh doanh. Dù sao Hà Tuấn cũng là người có tiếng trong Thành Đô, xem ra cũng rất phát đạt.
Trương Thanh Vân chỉ thầm kính trọng mà không dám tiếp cận những kẻ thế này, không nên trêu chọc vào, không xen ngang vào cuộc sống của nhau. Nếu tiếp cận loại người này thì phải hết sức chú ý, khả năng thứ hai là có thể mang đến những phiền phức không cần thiết, cậu ấm làm kinh doanh, như vậy chẳng phải có rất nhiều thứ quan hệ lằng nhằng sao? Trương Thanh Vân tự mình biết được chính mình không thể nào quan hệ với đám người này.
- Là thế này, tôi nghe nói phòng giám sát của các anh đang kiểm tra cậu của tôi, không biết chuyện này có thật hay không?
Hà Tuấn cười nói, nhưng trong nụ cười lại có chút nặng nề, hắn nâng chén rượu lên giống như có chút say sưa.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn không lên tiếng vì biết rõ Hàn công tử còn có câu sau, quả nhiên khoảnh khắc sau Hà Tuấn đã nói:
- Cậu tôi là Lý Thu, làm trong tòa soạn nhật báo Thành Đô.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, trong đầu lập tức cân nhắc. Vấn đề kiểm tra Lý Thu chính là Trương Thanh Vân tự đi làm, ngày hôm qua hắn vừa mới đưa tài liệu đến cho Cao Khiêm, lúc đó Cao Khiêm còn vờ vĩnh muốn thương lượng với Đỗ Dũng, có lẽ Cao Khiêm vẫn còn chưa đi.
Trương Thanh Vân nghĩ như vậy, hắn đảo mắt nhìn Hà Tuấn nói:
- Tôi rất quen thuộc với vụ án nhật báo Thành Đô, đây là án mà phòng số ba chúng tôi phụ trách.
Hà Tuấn khẽ híp mắt, hắn uống một ngụm rượu rồi cười khan nói:
- Vậy à? Tôi đường đột rồi, đường đột rồi...
Hà Tuấn nói xong thì khoát khoát tay với Trương Thanh Vân tỏ ý xin lỗi.
Trương Thanh Vân lại thầm cười lạnh, Hà Tuấn đã biết rõ tình hình nhanh như vậy thì chứng tỏ vấn đề đã sáng tỏ. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân nhận ra sự ngoan độc của Cao Khiêm, vụ án đã tiến triển đến bước này thì hắn bắt buộc đâm lao phải theo lao. Nếu như vẫn tiếp tục các bước theo phương pháp cũ thì chắc chắn Trương Thanh Vân hắn sẽ đắc tội với Hà Tuấn, càng có thể chọc giận Hà Khôn. Cao Khiêm là người nhận công nhưng dễ dàng đưa Trương Thanh Vân là người chịu tội thay, quan lớn chụp mũ quan nhỏ, không phải sẽ rất dễ dàng ra đi sao?
- Hàn công tử không nên đa tâm, phòng giám sát thật ra là một thể, chúng tôi chỉ làm việc theo chức trách mà thôi, nếu nói thật thì cũng sợ người ta chê cười, việc dồn rất nhiều.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu có vẻ rất tùy ý.
Đồng tử trong mắt Hà Tuấn chợt thu lại nhưng trong lòng hiểu rõ ý của Trương Thanh Vân. Trước hết Trương Thanh Vân đã chính thức ra hiệu chuyện Lý Thu là có thật, hơn nữa vấn đề đã cơ bản xác định. Tất nhiên ý tứ khác chính là nói Hà Tuấn đừng quá lo lắng, Cao Khiêm chắc cũng không dám khoe tài, chỉ sợ rằng đã rút lui.
Vẻ mặt Hà Tuấn đột nhiên trở nên rất khó coi, hắn dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó chịu, hắn mỉm cười nói:
- Hà công tử, sao thế? Anh muốn nâng ly sao?
Hà Tuấn chợt ngẩn ngơ, hắn biết mình có chút gấp gáp, vì vậy vội vàng cụng ly với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Giám sát Trương khách khí rồi, uống rượu tôi không phải là đối thủ của anh, hôm nay còn phải cám ơn anh đã để lộ ra vài tin tức. Sau này nếu có chuyện gì trong Thành Đô thì cứ thông báo một tiếng, anh em chúng ta có thể cùng nhau xử lý, không đủ điều kiện cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
- Nhất định!
Trương Thanh Vân mỉm cười nâng chén.
- Ha ha!
Hai người đều cười, nhìn bầu không khí thì có vẻ rất hòa hợp nhưng trong lòng kẻ nào cũng có tâm tư riêng.
Trong lòng Trương Thanh Vân chính là Lý Thu, hắn không ngờ Lý Thu lại có liên quan đến Hà công tử, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người lại quá chặt chẽ. Chỉ cần nhìn vẻ nôn nóng của Hà Tuấn thì Trương Thanh Vân đã nhạy cảm phát hiện ra chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Không phải đám người Mã Xuân Niên đã kiểm tra à, sao mãi mà không kiểm tra được gì? Chẳng lẽ bọn họ ngốc hơn mình? Nếu như là những năm trước thì Trương Thanh Vân rõ ràng đã nghĩ rằng chính mình bị người ta đưa lên đầu súng, nhưng sau khi có được nhiều kinh nghiệm thì hắn dần hiểu ra một đạo lý.
Mọi việc luôn cần có người đi làm, chuyện Lý Thu sớm muộn gì cũng bị chọc ra, người khôn khéo sẽ trốn đi, người ngu ngốc sẽ bị lợi dụng. Chỉ có những kẻ khôn khéo mới xử lý mọi chuyện hòa hợp uyển chuyển, cẩn thận, vì vậy Trương Thanh Vân quyết định yên lặng theo dõi những biến đổi tình tiết trong vụ án lần này.
Mọi chuyện hoàn toàn phát triển theo những gì Trương Thanh Vân đã suy nghĩ, ngày hôm sau khi làm việc thì hắn phát hiện ra vụ án đã được đưa lên báo. Hầu như thị ủy bên kia cũng bắt đầu hành động, phó biên tập kiêm tổng giám sát của nhật báo Thành Đô bị tình nghi nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng chính xác. Lý Thu bị bắt, vài ngày sau lập tức được giao cho viện kiểm sát chống án.
Tảng đá này ném xuống hồ đã làm bùng lên những con sóng mà Trương Thanh Vân hoàn toàn chấn động. Quá trình điều tra đã phát hiện ra Lý Thu còn liên quan đến vài vị quan chức trong cơ quan chính phủ thị ủy Thành Đô. Cuối cùng lãnh đạo tỉnh quyết định ép chuyện lần này xuống, chỉ cho chút tin tức truyền ra bên ngoài mà thôi. Tin tức truyền ra ngoài nhiều nhất chính là công tử của trưởng phòng tổ chức Hà Khôn đi lại rất mật thiết với Lý Thu, hai người đã từng cùng nhau mở công ty. Trương Thanh Vân ý thức được vấn đề trở nên nghiêm trọng, đánh con tép bắt con tôm, không ngờ kéo ra nhiều người liên quan như vậy.
Lúc này đảng ủy đang tiếp vào nhiệm kỳ mới, Hà Khôn là người đứng đầu nhân tuyển cho chức vị bí thư phụ trách đoàn thể, lúc này tin đồn lan ra ngoài, chẳng lẽ bên trong không có chút gì đó? Điều này chứng tỏ có người đang nhìn chằm chằm vào vụ việc, rõ ràng muốn làm ra chút ảnh hưởng.
Gần đây Trương Thanh Vân rất ẩn nhẫn, vài ngày trước Cao Khiêm còn vui sướng đến khoa số ba dò xét, nhưng những ngày gần đây phòng giám sát đã hoàn toàn đóng cửa từ chối tiếp khách, vẻ mặt tất cả giám sát viên đều nghiêm túc, vì mọi người biết rõ vụ án nhật báo Thành Đô chắc chắn sẽ dẫn đến chấn động, phiền phức sẽ rất nhanh đổ ập xuống đầu phòng giám sát.
Vài ngày gần đây Hoàng Diêu luôn chạy đến văn phòng Trương Thanh Vân, xem ra nàng cũng nghi ngờ những tin tức đang phát tán sẽ tạo ra lỗ hổng lớn trên trời, sợ rằng sẽ có chuyện.
Nhưng Trương Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh, Hoàng Diêu hỏi gì hắn cũng trả lời, công tác cũng vẫn được tiếp tục đâu vào đấy. Những chuyện gì nên đi khảo sát thì vẫn đi, không sinh ra chút cảm giác tay chân co quắp, điều này làm cho Hoàng Diêu cảm thấy nghi ngờ.
Trưa hôm nay Trương Thanh Vân đang định xuống căn tin dùng cơm thì vừa xuống dưới lầu đã gặp Mộng Phi, hắn vội vàng tiến lên chào hỏi. Mộng Phi dùng ánh mắt lo sợ nhìn khắp chung quanh rồi duỗi tay chỉ chỉ vào hắn:
- Anh đấy, anh đấy, chúng ta cùng ra ngoài dùng cơm nhé?
Trương Thanh Vân rất hiểu ý, hai người đi ra ngoài văn phòng tỉnh ủy tìm một nhà hàng nhỏ ở bên cạnh, sau đó ngồi xuống bàn.
- Thanh Vân, Thanh Vân này, vụ án nhật báo Thành Đô có liên quan đến anh không?
Mộng Phi nói.
Trương Thanh Vân gật đầu cười cười nói:
- Sao vậy? Thư ký Mộng nghe được điều gì à?
Mộng Phi trợn trừng mắt nói:
- Lúc này anh còn cười được, sao lại không kinh động, toàn bộ tỉnh ủy từ trên xuống dưới ai cũng bảo anh chính là người gây ra vụ này.
Sau khi cẩn thận xem xét lời nói của Mộng Phi thì Trương Thanh Vân thầm trầm xuống, xem ra chính mình đã trở thành phần tử làm ảnh hưởng đến nội bộ. Những ngày vừa qua Trương Thanh Vân tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng rất căng thẳng, vụ việc lần này trở nên như vậy rõ ràng hắn đã trúng bẩy của người khác.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt, tâm cơ của người phụ nữ này như biển rộng, con đường của hắn chắc chắn đã sớm bị nàng ta thăm dò. Không phải lúc dùng cơm ở nhà hàng Vienna nàng đã nói Trương Thanh Vân hắn sẽ gặp đại họa sao? Bây giờ nhìn kết quả thế này chắc chắn nàng sẽ rất đắc ý.
Khi Trương Thanh Vân đang nghĩ miên man về Nghê Thu Nguyệt thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nghê Thu Nguyệt, hắn vội vàng gật đầu với Mộng Phi rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
- Chào tổng biên tập!
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.
- Chào anh, hy vọng anh cũng còn tốt, sao vậy? Trưởng khoa Trương, lúc này có hứng thú nói chuyện với tôi không?
Trong điện thoại vang lên giọng cười trong trẻo như chuông bạc của Nghê Thu Nguyệt, chỉ là nói chuyện điện thoại nhưng Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể nghĩ ra phong thái mê người của nàng khi nở nụ cười.
- Hứng thú chưa tới, tôi còn đang dùng cơm, chị gọi điện thoại cũng không đơn giản chỉ hỏi vài câu như vậy chứ?
Trương Thanh Vân cười nói.
Trong điện thoại chợt trở nên trầm mặc, rõ ràng câu trả lời của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Nghê Thu Nguyệt, đối với nàng thì lúc này Trương Thanh Vân phải cầu xin gặp mình mới đúng chứ?
- Ngoài chuyện gặp nhau thì vẫn còn một việc cần phải nói với cậu, Tuyết Phi đã về Thành Đô.
Một lát sau Nghê Thu Nguyệt mới nói, nàng lập tức chuyển chủ đề.
Trương Thanh Vân cười, trong lòng cũng thầm bội phục người phụ nữ này ứng biến nhanh, chỉ sau khoảnh khắc đã thoát khỏi tình cảnh xấu hổ. Trương Thanh Vân nhân tiện nói:
- Tôi đã biết, cô ấy còn muốn mời tôi dùng cơm, lúc này tôi đang sắp xếp công việc.
- Sao?
Nghê Thu Nguyệt chợt trở nên ngẩn ngơ, rõ ràng đã bị Trương Thanh Vân chụp họng làm cho nghẹn lời, vì vậy nàng dùng giọng tức giận nói:
- Được, vậy thì không còn gì, chính anh tự giải quyết cho tốt đi.
Nghê Thu Nguyệt nói xong thì tức giận cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại thì Nghê Thu Nguyệt cảm thấy rất khó chịu vì trong lòng bị đè nén. Nàng khẽ hừ một tiếng, cũng không biết Trương Thanh Vân có phải đang giả ngốc hay cố làm ra vẻ huyền bí, chuyện đã như vậy chẳng lẽ hắn còn chưa thấy rõ sao? Nghê Thu Nguyệt nàng đã gặp rất nhiều kẻ kiêu ngạo, nhưng cũng rất ít khi được thấy những tên cứng đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Những năm gần đây cũng không thiếu những kẻ không nghe theo lời của Nghê Thu Nguyệt, nhưng nếu nàng chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn thì bọn họ sẽ trở nên dễ bảo. Không biết tại sao đối với Trương Thanh Vân thì Nghê Thu Nguyệt cảm thấy chính mình đã thất bại.
Trương Thanh Vân lại quay về bàn, Mộng Phi nhướng mày nói:
- Điện thoại của ai vậy? Cứ ra vẻ thần bí, tôi thấy anh nên suy nghĩ chút biện pháp đi, vụ án nhật báo Thành Đô đã trở nên như vậy, chỉ sợ rằng lãnh đạo đã có cái nhìn riêng.
Trương Thanh Vân cười, hắn dùng giọng nửa thật nửa giả nói:
- Nếu đã có cái nhìn thì cô còn ra đây dùng cơm với tôi làm gì?
Mộng Phi chợt ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc nói không nên lời, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra cảm giác bị Trương Thanh Vân nắm bắt.
Mộng Phi liếc xéo Trương Thanh Vân, từ khi học tập ở trường đảng cho đến nay Mộng Phi luôn coi Trương Thanh Vân là hậu bối và cấp dưới, nhưng khoảnh khắc này nàng đã không còn cảm giác này.
Mộng Phi chợt sinh ra một loại ảo giác, rõ ràng Trương Thanh Vân còn biết rõ những hành động của các lãnh đạo trong tỉnh hơn so với mình. Chỉ là một trưởng khoa nho nhỏ mà thần thông như vậy sao?
Khi nhìn thấy vẻ mặt Mộng Phi thì Trương Thanh Vân thầm buồn cười, Mộng Phi rõ ràng muốn nể mặt Trương Thanh Vân, muốn mình biết ơn để sau này báo đáp. Nàng không biết rằng đối với chuyện nhật báo Thành Đô thì trong lòng Trương Thanh Vân dù có chút lo lắng nhưng thật ra lại rất nắm chắc, Mộng Phi thần bí tìm Trương Thanh Vân dùng cơm trưa, hơn nữa mở miệng là giọng điệu phê bình, nếu hắn không hiểu ra thì quá kém.
Vừa rồi khi Trương Thanh Vân nhận điện thoại của Nghê Thu Nguyệt thì hắn đã hoàn toàn biến đổi suy nghĩ về tất cả nguyên nhân hậu quả của sự việc lần này, ý nghĩ cũng trở nên rất rõ ràng. Hắn nhạy cảm phát hiện ra Mộng Phi tìm mình dùng cơm là chứng tỏ người ra mặt của vụ việc lần này cũng không giống như những gì Cao Khiêm đã sắp xếp, nếu không thì lúc này kẻ khác tránh gặp mặt Trương Thanh Vân hắn còn chưa kịp nữa là.
Sau vụ việc nhật báo Thành Đô thì Trương Thanh Vân đã học hỏi được rất nhiều, Cao Khiêm rõ ràng muốn dùng một đá ném hai chim, vừa muốn động vào Lý Thu vừa muốn không mang tiếng mượn cớ để rồi bị tình nghi nên giống như không muốn tham gia vào, để Đỗ Dũng và chính Trương Thanh Vân hắn phụ trách.
Cuối cùng khi có tình huống dị thường xảy ra, phòng giám sát xảy ra vấn đề thì chắc chắn Cao Khiêm sẽ lục soát sạch sẽ rồi thuận tiện kéo Trương Thanh Vân và Đỗ Dũng ra ngoài. Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một phó phòng kiêm trưởng khoa nho nhỏ, nếu Cao Khiêm chụp mũ liều lĩnh làm bừa thì lãnh đạo nào không tin?
Tất nhiên đây đều là những gì Trương Thanh Vân đã phân tích, lúc trước hắn căn bản chưa hiểu rõ lắm nhưng như vậy cũng đã quá rõ ràng, làm việc phải dựa theo quy củ. Trước đó Trương Thanh Vân liên lạc với cục công an Liêu Đông đã để lại chút tâm tư, còn bắt người ta vẽ ra một phần chân dung.
Chính Trương Thanh Vân hắn có một phần liên quan, nhật báo Thành Đô và tỉnh ủy có một phần, thậm chí còn có một phần liên quan đến thị ủy Thành Đô. Tòa soạn nhật báo Thành Đô bên kia vẫn một mực bất động, đợi đến khi phòng giám sát có cử động thì tất cả đều ra tay. Nhật báo Thành Đô cho rằng Lý Thu chịu tội thay cho tỉnh ủy, đợt náo động này sẽ lập tức tạo ra tình cảnh gì? Trương Thanh Vân cũng khó có thể biết được.
Mọi người dễ dàng liên tưởng đến vấn đề tòa soạn nhật báo Thành Đô đang chủ động phản ứng với phòng giám sát của tỉnh ủy, dù không phải chủ động phản ứng nhưng cũng không loại trừ khả năng lãnh đạo phòng giám sát hoặc giám sát viên đã có quan hệ cá nhân với thị ủy Thành Đô hoặc tổng biên tập nhật báo Thành Đô, sợ rằng hai bên đã từng trao đổi ý kiến với nhau.
Cũng chỉ vì nguyên nhân này mà Trương Thanh Vân mới vứt bỏ những suy nghĩ trong tận đáy lòng, nhưng đến khi gặp mặt Mộng Phi mới cảm thấy buồn bực, trong lòng càng tính càng rối, có rất nhiều đạo lý không thể hiểu nổi.
Trương Thanh Vân nghĩ về những vấn đề này mà không khỏi lắc đầu cười khổ, Cao Khiêm gian trá như quỷ, không thể không nói người này chẳng khôn khéo, nhưng rõ ràng cũng đã biến khéo thành vụng. Vụ việc chuyển biến như bây giờ rõ ràng đã bắt buộc Cao Khiêm phải đắc tội với Hà gia, rõ ràng đã rơi vào tình cảnh khoe mẽ, đây không phải quá thông minh sẽ bị thông minh hại sao?
Nhưng có thể khẳng định một điều, khi Trương Thanh Vân tiếp nhận vụ án này thì rõ ràng trong lòng đã có cảnh giác, đồng thời cũng lĩnh ngộ ra được sự khác biệt giữa khôn khéo ngu xuẩn và trí tuệ, cuối cùng cũng hành động không có chút tỳ vết. Nhưng vấn đề đã khá cơ bản, đã giữ được danh dự cho nhật báo Thành Đô, trừ được sâu mọt Lý Thu đồng thời chính Trương Thanh Vân hắn cũng an toàn. Để cho tất cả mọi người nghĩ rằng Trương Thanh Vân hắn rơi vào thế lưỡng nan, có thể nói hắn đã chiếm lấy tất cả, đạo làm quan là phải như thế.
Lăng Tuyết Phi đến Thành Đô thì khắp đường phố đều dán áp phích, rất nhanh Trương Thanh Vân đã nhận được điện thoại của nàng. Lăng Tuyết Phi muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm, tất nhiên hắn sẽ xúc động nhận lời.
Mặc kệ Nghê Thu Nguyệt kia có tâm tư gì thì Trương Thanh Vân cũng sẽ dùng bất biến ứng vạn biến. Dù trước khi Trương Thanh Vân gặp mặt Nghê Thu Nguyệt cũng chưa từng cùng nói đến vấn đề nam nữ với Lăng Tuyết Phi, hơn nữa lúc nào hắn cũng giữ vững thái độ nhìn từ xa chứ không áp sát, hắn sao có thể trở thành tùy tùng cho người ta được.
Thời điểm này là đầu hạ, khí trời Thành Đô rất nóng bức, Trương Thanh Vân chạy chiếc xe mình vừa mua, xe là sản phẩm được sản xuất đại trà trong nước. Hắn chạy xuyên qua các đường lớn ngỏ nhỏ trong Thành Đô, sau khi tìm một lúc lâu thì Trương Thanh Vân mới đến được một nhà hàng có tên là Linh Âm ở vùng núi hẻo lánh ngoài rìa Thành Đô.
Sau khi đi vào bên trong thì Trương Thanh Vân đảo mắt qua đã nhận ra một người quen, đây chính là người phụ nữ mà trước đó đã từng thay mặt Lăng Tuyết Phi đưa cho Trương Thanh Vân hai tấm vé vào xem buổi ca nhạc ở sân vận động đại học Hoa Trung. Người này vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì hai mắt chợt sáng ngời rồi lập tức tiến lên chào đón.
- Trương tiên sinh, mời anh đi lối này, tiểu thư đã đợi anh từ rất lâu.
- Thế nào? Ăn cơm ở đây sao?
Trương Thanh Vân cười nói, người phụ nữ không lên tiếng mà chỉ đưa Trương Thanh Vân vào thang máy. Sau khi vào thang máy nàng mới mở lời:
- Nhà hàng này chính là sản nghiệp của tiểu thư ở Thành Đô, cũng coi như là nhà của tiểu thư.
- Sao?
Trương Thanh Vân trở nên kinh ngạc, hắn nói:
- Đây là sản nghiệp của cô ấy à?
Người phụ nữ gật gật đầu, Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý. Chỗ này nằm ngoài ngoại ô, có thể nói là danh lam thắng cảnh, nếu dùng làm nhà ở thì đẹp nhưng lại không thích hợp để buôn bán.
Khi lên lầu thì ánh mắt Trương Thanh Vân sáng bừng lên, rõ ràng hắn đã đoán sai, đây chính là một tòa biệt thự. Nhà hàng kia là cửa sau, lúc này đây mới là cửa trước. Trong biệt thự đều được lắp đặt bằng những thiết bị màu trắng, cột nhà cũng được ốp đá cẩm thạch, phía dưới là một vườn hoa nhỏ, hoa cỏ trong sân rất gọn gàng. Lúc này đầu hạ nhưng thịnh xuân, vì vậy trong đây bừng bừng sức sống.
Trên đỉnh tòa nhà là một sân thượng rất lớn, trên ban công là một giàn nho, lúc này là mùa nho phát triển khá mạnh, tuy lá không lớn nhưng cũng đủ tạo ra một bóng râm.
Từ trên sân thượng đảo mắt ra ngoài thì bên kia chính là vùng ngoại thành, là hàng loạt ruộng lúa, ruộng cải, chốc chốc cũng thấy được vài nông dân đang làm đồng. Cảnh sắc trước mặt cũng không tính là đẹp nhưng bùng lên khí tức thôn quê, Trương Thanh Vân thậm chí còn ngửi thấy mùi hương bùn đất. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Này, chỗ này của em thế nào? Có phải là cũng rất đẹp không?
Trương Thanh Vân đang nhìn khung cảnh đến ngẩn ngơ thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lăng Tuyết Phi.
Trương Thanh Vân quay đầu lại mà nhịn không được phải nở nụ cười. Hôm nay Lăng Tuyết Phi không chú ý cách ăn mặc, trên đầu là một chiếc mũ vải bố, trước ngực còn có một chiếc tạp đề màu trắng, rõ ràng nàng từ dưới vườn hoa đi lên lầu, trước ngực còn chút vết bùn đất.
- Lăng tiểu thư tự mình quản lý vườn hoa thì chắc chắn những cây hoa sẽ cảm thấy rất vui sướng.
Trương Thanh Vân cười nói.
Lăng Tuyết Phi nở nụ cười thản nhiên, nàng vỗ vỗ tay nói:
- Ít lắm, quanh năm suốt tháng chỉ có được vài ngày, mời anh đến đây ăn cơm, không biết anh có thỏa mãn không?
- Tôi chẳng qua chỉ là khách bắt buộc phải theo chủ nhà, thế nào cũng được.
Trương Thanh Vân nói, hắn tự nhiên ngồi lên ghế trên sân thượng, cặp mắt nhìn về những ngôi làng ở phương xa, trong lòng cảm thấy rất thích thú. Đột nhiên hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương rất gần, hắn vội vàng quay đầu, Lăng Tuyết Phi cũng đã ngồi xuống bên cạnh. Gương mặt Trương Thanh Vân không khỏi nóng lên, lúc này hắn mới nhận ra ghế quá nhỏ, bộ ngực mê người của Lăng Tuyết Phi chỉ cách tay trái Lăng Tuyết Phi một khoảng cách rất ngắn.
Lúc này dì của Lăng Tuyết Phi cũng đi ra, có lẽ đây là người nhà mà Lăng Tuyết Phi đưa đến, nàng đặt một ấm trà trước mặt Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi, rót trà cho hai người rồi chậm rãi bỏ đi. Trương Thanh Vân khẽ liếc mắt về phía bên trái, hắn lợi dụng cơ hội để thưởng thức giai nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.