Chương trước
Chương sau
Hôm nay có cuộc họp của các giám sát viên từ cấp phó trở lên, khoảng thời gian gần đây có khá nhiều chuyện, vì vậy ba khoa trong phòng giám sát đều rất bận rộn. Năm nay từ trung ương đến địa phương đều có nhiệm kỳ mới, lúc này giữ vững sự ổn định mới là vấn đề quan trọng nhất của đảng ủy chính quyền.
Vào thời gian mẩm cảm này phòng giám sát cũng không dám mở rộng, triển khai, nếu có gì đó thì chắc chắn sẽ phạm vào điều cấm kỵ. Vì vậy lúc này Cao Khiêm rất thận trọng, phương châm của hắn chính là nhanh chóng xử lý những chuyện nhỏ, chuyện lớn phải kéo qua tháng bảy, cố gắng khắc phục khó khăn.
Nhưng dù Cao Khiêm có bảo thủ thế nào thì cũng có vấn đề nan giải xuất hiện, hôm nay phòng giám sát họp bàn để giải quyết những vụ án khó, mọi người cùng nhau đưa ra biện pháp, cẩn thận xem xét nên giải quyết thế nào cho hợp lý.
Vấn đề chủ yếu tập trung vào vài vụ án của các ban ngành, chuyện cần mổ xẻ đầu tiên chính là khu dân cư Điệp Luyến Hoa trong tỉnh thành kiện điện lực và công ty viễn thông. Bọn họ cho rằng hệ thống điện và đài viễn thông quá gần khu dân cư, điện phóng xạ quá mạnh, yêu cầu chỉnh đốn và sửa chữa.
Đây chẳng qua chỉ là những chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi nhưng sau khi công nhân viên điện lực đến khu dân cư thì sinh ra tranh chấp, hai bên không nói hợp lời thì lập tức đánh nhau. Hơn nữa hai bên đánh nhau còn làm một người bị thương, một người bị thương nặng, một người chết, cục công an Thành Đô họp mặt khẩn cấp và thông báo cho tỉnh ủy.
Văn phòng tỉnh ủy yêu cầu phòng giám sát đi giải quyết tình hình để biết rõ những người có liên quan, đồng thời cũng phải xử lý nghiêm khắc.
Chuyện lần này làm Cao Khiêm tối tăm mặt mũi, trước khi đến nhiệm kỳ thì xảy ra chuyện, mức độ khó khăn hoàn toàn có thể biết được. Nếu không làm tốt thì những lãnh đạo chủ chốt của Thành Đô sẽ phải liên quan, trong vấn đề này có bao nhiêu người liên quan, rõ ràng bất kỳ kẻ nào cũng không dám nghĩ thêm.
Ngoài vụ án này thì trong phòng giám sát còn có một vấn đề khác, chính là nhật báo Thành Đô đưa tin quảng cáo thuốc giả, hậu quả là một người bệnh tiểu đường sử dụng dược phẩm có tên là "Hàng Đường Linh" phải thiệt mạng. Nhà máy thuốc ở tỉnh Liêu Đông đã bị các ban ngành địa phương niêm phong, nhưng vấn đề quảng cáo truyền thông ở Thành Đô cũng phải liên quan.
Trong đó địa phương gặp chuyện không may sớm nhất chính là Thành Đô, nhật báo Thành Đô đã đăng tin quảng cáo thuốc giả, hơn nữa lại là báo đảng, ảnh hưởng rất lớn. Rõ ràng lãnh đạo tỉnh ủy đã không thể ẩn nhẫn được nữa, bọn họ quyết định giao chuyện này cho phòng giám sát.
Vụ án này liên quan rất rộng, gồm bộ tuyên truyền Thành Đô, bộ tuyên truyền tỉnh ủy, nhật báo Thành Đô...Mức độ khó cũng quá mức trầm trọng.
Vài ngày gần đây vẻ mặt của trưởng khoa Mã Xuân Niên khoa số một giống hệt như mặt ngựa, phòng giám sát rõ ràng không còn được thoải mái như xưa, tất cả đều căng như dây đàn.
- Tình huống đại khái là như vậy, khoa số một của chúng tôi đang gặp khó khăn, kính xin các đồng chí có thể trợ giúp!
Mã Xuân Niên giới thiệu xong tình hình các vụ án thì vẻ mặt căng như tờ giấy.
Gương mặt đẹp trai của Cao Khiêm chợt run rẩy, hắn quét mắt nhìn Mã Xuân Niên, rõ ràng lời nói của Mã Xuân Niên nghe không được thoải mái, tiểu tử này rõ ràng đang có bộ dạng dùng chiêu đá hậu.
- Giám sát Điền, anh là người được phân công quản lý khoa số một, sao anh không nói gì?
Cao Khiêm nói, thân thể Điền Khải Đạt chợt khẽ run, hắn nói:
- Tôi có một đề nghị, lúc này các vụ án khó giải quyết đều nằm ở khoa số một, có thể san bớt sang khoa số hai và số ba để mọi người chia sẻ với nhau hay không...
- Ôi, giám sát Điền, trưởng khoa của khoa số hai còn chưa báo cáo, sao anh biết không có vấn đề khó khăn? Lúc này thời gian rất khó khăn, những chuyện cần giải quyết có rất nhiều, khoa số hai cũng đang căng như dây đàn.
Phàm Hoa cắt ngang lời Điền Khải Đạt, hắn vừa nói vừa cố ý liếc mắt về phía Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân giật mình, hắn đã nhìn ra, rõ ràng Điền Khải Đạt và Phàm Hoa đang cố ý hát cặp, như vậy không phải đang nói khoa giám sát số ba rất thanh nhàn à?
- Được rồi, được rồi, các anh không cần phải kể khổ, phòng giám sát chúng ta sở dĩ được phân công cũng chỉ vì tư chức của nó. Mọi người đều có sở trường riêng, chuyện của ai người đó phải cố gắng công tác, không thể đùn đẩy cho người khác.
Đỗ Dũng trầm giọng nói, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cảm kích nhìn Đỗ Dũng, đây cũng là câu mà Đỗ Dũng nói thay cho Trương Thanh Vân.
- Như vậy thì các anh đã kiểm tra những vụ án này, rốt cuộc không có được báo cáo gì sao? xem tại TruyenFull.vn
Cao Khiêm nói.
Vẻ mặt Mã Xuân Niên và Điền Khải Đạt chợt biến đổi, cả hai đều cúi đầu. Bọn họ đã chạy đi kiểm tra, nhưng lãnh đạo cục điện lực, cục công an, công ty truyền thông đều là những kẻ khó nhai, rất giỏi trốn tránh trách nhiệm. Hơn nữa sau lưng những đơn vị này đều có những mối quan hệ rất nặng, giám sát vừa phóng vào thì liên tục có điện báo, cái này không thể động, cái kia không thể xem làm tất cả đều hồ đồ, như vậy sao có kết quả?
Về chuyện nhật báo của Thành Đô, vợ của chủ nhiệm Cao Khiêm làm phó biên tập, bọn họ phải làm sao? Vì vậy cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
- Các anh xem lại mình, điều tra lâu như vậy mà không có chút thu hoạch, còn là cán bộ giám sát nữa không? Thật sự làm mất mặt phòng giám sát, tình hình còn chưa rõ ràng đã trở về phàn nàn. Những phòng khác thì sao? Người ta cũng có án khó giải quyết, khách sạn Vienna liên quan đến đường dây gái gọi không phải chuyện khó sao?
- Lúc đó không phải các đồng chí trong khoa của Trương Thanh Vân đã làm rất tốt à?
Cao Khiêm tức giận nói, rõ ràng gương mặt đẹp trai cũng trở nên vặn vẹo. Môi của Cao Khiêm rất mỏng, cũng rất hồng nhìn rất âm nhu, khoảnh khắc này tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó thích ứng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, sau khi xử lý xong vụ án khách sạn Vienna lần trước thì Cao Khiêm luôn đối xử đặc biệt tốt đối với hắn, luôn nhẹ nhàng. Những báo cáo khoa giám sát số ba đưa lên đều được Cao Khiêm phê rất nhanh, điều này làm cho tất cả các thành viên trong khoa đều cảm thấy nở mày nở mặt, trưởng khoa trâu bò đúng là rất tốt.
Nhưng sau khi trải qua nhiều mưa gió thì Trương Thanh Vân đã không còn Trương Thanh Vân của những ngày xưa, hắn cố gắng giữ khoảng cách thích hợp với Cao Khiêm. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng cố ý tạo ra chút sơ hở cho những khoa khác có cái chê cười.
Sau khi đi làm được hơn một tháng thì Trương Thanh Vân cũng nhìn ra chút manh mối, người Cao Khiêm tín nhiệm nhất chính là Đường Quốc Huy mà Đỗ Dũng thì khá gần bí thư Hoàng. Điều này Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể nhận ra từ Hoàng Diêu, khi Hoàng Diêu nói đến Đỗ Dũng thi đều rất nghiêm chỉnh rất lễ phép, rõ ràng có vấn đề.
Cũng vì vậy mà quan hệ trong phòng giám sát rất tinh xảo, thậm chí có thể biết được sự cảnh giác của Cao Khiêm đối với Trương Thanh Vân hắn là rất lớn. Vì lúc đầu khi Trương Thanh Vân còn làm ở trường đảng thì Đỗ Dũng đã thay mặt phòng giám sát đến nói chuyện, nếu không có ý kiến trong vấn đề này thì hoàn toàn không thể.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ Cao Khiêm lại là người âm trầm như vậy, trong bầu không khí tổn thương thế này mà dám lôi Trương Thanh Vân hắn ra. Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến Lệ Cương, rõ ràng Cao Khiêm chỉ hơn Lệ Cương chứ không kém.
Lệ Cương vì muốn quân cờ phát huy tác dụng mà liên tục tấn công Trương Thanh Vân, mà Cao Khiêm là người dùng Trương Thanh Vân cũng ra tay với chính thủ hạ, đã dùng hắn làm việc nhưng cũng đánh cho không dám ngẩng đầu lên, vì vậy bầu không khí trong hội nghị văn phòng trở nên cực kỳ căng thẳng.
Trương Thanh Vân dám thề nếu là hai năm trước thì hắn sẽ không hiểu sâu như vậy, nếu như ngày xưa thì sẽ hồ đồ để bị người ta sử dụng, nhưng bây giờ thì sao?
Sau khi Cao Khiêm nổi giận thì phòng họp trở nên yên tĩnh, vẻ mặt mọi người khác nhau nhưng trong đầu đều cảm thấy buồn bực, bầu không khí nặng nề.
- Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân cũng nên gánh vác chút trọng trách, chủ nhiệm thấy thế nào?
Không biết đã trải qua bao lâu, Đỗ Dũng đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn lập tức trở nên tỉnh táo, mồ hôi lưng đổ ra như tắm. Khôn khéo, chết tiệt cái khôn khéo, chính hắn lại phạm sai lầm, còn dương dương đắc ý tự cho rằng nhìn thấu Cao Khiêm. Làm rùa đen rụt đầu thì không có gì sao? Mọi chuyện đâu đơn giản như vậy?
Trương Thanh Vân cẩn thận đảo mắt nhìn Cao Khiêm, lúc này Cao Khiêm đang lắc đầu, vẻ mặt rất chân thật. Khoảnh khắc này đầu óc Trương Thanh Vân chợt trống rỗng, những ý nghĩ thông minh trước đó của hắn đã mơ hồ không đúng. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy chính mình đã quên vấn đề gì đó, vì vậy lúc này hắn cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào.
Từ khi Trương Thanh Vân sống lại thì chưa từng có cảm giác thế này, trước đó hắn làm việc luôn có suy tính, luôn đi trước, hơn nữa còn làm việc rất thỏa đáng, nhưng hôm nay hắn có chút do dự không biết nên làm thế nào.
- Nếu Vũ Đức Chi gặp phải tình huống này thì lão sẽ xử lý thế nào?
Trương Thanh Vân chợt lóe lên một ý nghĩ trong đầu, trong lòng chợt bùng lên một cảm giác ấm áp, rất kỳ quái.
Trong đầu Trương Thanh Vân chợt lóe lên tình cảnh trong văn phòng huyện ủy Ung Bình, hắn đi xuống lầu và nhìn thấy Vũ Đức Chi, Vũ Đức Chi nở nụ cười như một đứa trẻ, sau đó lão vung tay với hăn rồi ung dung bỏ đi.
- Thế này đi, chủ nhiệm Cao, phòng giám sát đều là người một nhà, tuy có tư chức riêng nhưng lúc này không còn nhiều thời gian nên chúng ta nên có sự chuẩn bị. Ví dụ như lúc này khoa số một có rất nhiều việc, mà khoa số ba cũng không có nhiều chuyện.
- Vì vậy tôi cho rằng khoa số ba hoàn toàn có thể cử người đến giúp đỡ, anh thấy điều này thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Sao?
Cao Khiêm quay đầu rồi lập tức kinh ngạc, hắn nói:
- Các anh các chị thấy không, đồng chí Trương Thanh Vân là người có tác phong, là giám sát viên vĩ đại nhất trong tất cả giám sát viên, các đồng chí phải noi gương học tập.
Trương Thanh Vân lẳng lặng nhìn nụ cười của Cao Khiêm, hắn biết rõ nụ cười của Cao Khiêm là từ tận đáy lòng, có lẽ đây cũng là bộ dạng giả vờ để chính Trương Thanh Vân hắn xem. Cao Khiêm muốn Trương Thanh Vân như mũi dùi, muốn hắn trở thành mũi tên, muốn trở thành một tấm gương để làm gì? Biết đâu Cao Khiêm thấy Trương Thanh Vân hắn là một quân cờ vừa tay?
Bốn chữ "nan đắc hồ đồ" quả nhiên tinh túy, sâu sắc như biển rộng, Trương Thanh Vân chỉ nghĩ ra chút da lông bên ngoài đã cực kỳ khó khăn. Trong dân gian Ung Bình có lưu truyền một câu: "Nghịch súng thì chết vì súng, nghịch dao đứt tay." Một người thông minh thì cuối cùng cũng chết vì cái thông minh, Vũ Đức Chi giống như một tượng đài xuất hiện trước mặt Trương Thanh Vân.
Rốt cuộc Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn thì ai hơn ai? Trương Thanh Vân lúc này đang tự hỏi, nhưng hoàn toàn có thể thấy Hoàng Tung Sơn hồ đồ hơn Vũ Đức Chi. Ví dụ như vấn đề xây cầu Cao Kiến Dụ, Hoàng Tung Sơn bị buộc phải hoảng sợ như chó nhà tang, một bí thư huyện ủy cũng phải khép nép cầu xin thương nhân, đêm khuya cũng phóng đến hiện trường, rõ ràng giống như rơi vào đường cùng.
Nhưng nếu xem xét lại, sau sự kiện Cao Kiến Dụ thì người thắng thế nhất chính là Hoàng Tung Sơn. Lão chạy vạy khắp nơi nhưng cuối cùng chụp tất cả vào trong tay, chỉ để lại cho Vũ Đức Chi và Lệ Cương một chút lợi nho nhỏ.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này mà chợt cảm thấy thành công như những nhân vật tiên hiệp tu luyện công pháp đại thành, trong lòng cũng dần bình thản. Trương Thanh Vân thật sự gật đầu với Mã Xuân Niên, hắn tỏ ý có thể giúp đỡ, Mã Xuân Niên chợt trở nên sững sờ.
Trong văn phòng, Trương Thanh Vân đang ngồi trên bàn làm việc nhíu xem xét hồ sơ quảng cáo dược phẩm giả mà Mã Xuân Niên đã đưa đến. Trương Thanh Vân càng xem càng cảm thấy không có chút hương vị, vụ án này quá xác thực, phòng giám sát đã căn bản không cần kiểm tra. Trương Thanh Vân cũng không biết lãnh đạo có ý đồ gì, sao lại chuyển thứ này xuống cho phòng giám sát?
Nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì văn phòng thị ủy Thành Đô, sở tuyên truyền, ngay cả tòa soạn cũng phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa nếu nhật báo Thành Đô có vấn đề sao phòng giám sát thị ủy Thành Đô không kiểm tra? Sao lại giao cho phòng giám sát tỉnh ủy xử lý? Điều này quá khó hiểu.
- Cốc, cốc!
- Vào đi, không khóa!
Người tiến vào là Hoàng Diêu, mái tóc cắt ngắn, hôm nay có đeo kính, quần áo gọn gàng, bộ dạng rất nhanh nhẹn và giỏi giang.
- Sao vậy? Đồng chí Hoàng Diêu, hôm nay định ăn mặc giống Bạch Cốt Tinh à?
Trương Thanh Vân cười rồi mở lời trêu đùa.
Hoàng Diêu nở nụ cười có chút xấu hổ, sau sự kiện khách sạn Vienna lần trước thì nàng cũng biết được manh mối vụ việc. Sau đó nàng rất tôn kính Trương Thanh Vân, hầu như nói gì làm nấy.
Lần trước có những giám sát viên khoa khác nói lời bậy bạ về những giám sát viên khoa số ba, những tin tức này lọt vào tai Hoàng Diêu, nàng tức giận muốn đi tìm chủ nhiệm nói ra lẽ. Trưởng khoa của khoa số hai sợ trắng mặt, hắn tìm Trương Thanh Vân cầu cứu, Trương Thanh Vân chỉ cần nói một câu thì Hoàng Diêu đã ngừng tay, rõ ràng lập tức bỏ qua.
Đừng nói giỡn, con gái của bí thư tỉnh ủy là thủ hạ của Trương Thanh Vân hắn, hơn nữa còn nói gì nghe nấy, cảm giác thế này rõ ràng rất tốt.
- Trưởng khoa Trương, tôi nghe nói anh chủ động yêu cầu giúp khoa số một. Tôi không hiểu, khoa số một trước nay rất nham hiểm, hôm nay chúng ta giúp họ thì ngày mai chúng ta có việc bọn họ sẽ chạy mất mặt.
Hoàng Diêu nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, dám nói như vậy sao? Cán bộ đảng trở thành loại người nham hiểm, đúng là những lời này chỉ có con gái bí thư mới dám nói ra.
- Cô không phải đến đây vì chuyện này đấy chứ?
Trương Thanh Vân cười nói.
Hoàng Diêu chợt chúm miệng không lên tiếng, trong miệng lại lầm bầm:
- Biết rõ phó biên tập nhật báo Thành Đô là vợ của chủ nhiệm Cao Khiêm, biết là khó giải quyết mà anh còn nhận là sao?
- Được rồi, được rồi, đồng chí Hoàng Diêu, chúng ta là cán bộ giám sát, là những người mặt đen, nếu chần chừ thì sao có thể triển khai và mở rộng công tác? Chính sách của đảng ủy và chính phủ không thể không chứng thực và chấp hành.
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.
Hoàng Diêu đỏ mặt, nàng lén đưa mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi không nói câu nào, vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng chợt nóng phát sốt. Hắn cũng không quá cao thượng, nhưng trước mặt thuộc hạ cũng bắt buộc phải ra vẽ như vậy mà thôi.
- Nhìn hồ sơ tôi cảm thấy rất hồ đồ, sao phòng giám sát thị ủy Thành Đô không kiểm tra? Sao lại chuyển đến tay tỉnh ủy?
Trương Thanh Vân nói.
Hoàng Diêu tiếp nhận hồ sơ, nàng liếc qua rồi lầm bầm:
- Không phải đang nói vấn đề này rất đáng được coi trọng sao? Không coi trọng sao lại đưa lên tỉnh? Cũng vì anh gan lớn chuyện gì cũng dám ôm, nếu phải điều tra thì sẽ liên quan đến bao nhiêu người đây?
Trương Thanh Vân cúi đầu không nói, hắn đốt một điếu thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu. Khi hắn ngẩng đầu lên mới thấy Hoàng Diêu nhăn mày, hắn nở nụ cười ngượng ngùng rồi đứng dậy mở cửa sổ, sau đó cứ đứng bên cửa sổ.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới giật mình, một câu nói của Hoàng Diêu đã lập tức làm hắn bừng tĩnh, lãnh đạo cố ý chuyện bé xé ra to, hơn nữa còn vào thời điểm mẩn cảm, không phải ý đồ đã rất rõ ràng rồi sao? Giơ lên thật cao nhưng nhẹ nhàng buông thật khẽ. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy trong lòng trong sáng. Báo đảng vướng phải sai sót thì ảnh hưởng xã hội sẽ rất lớn, không kiểm tra không được nhưng liên quan quá nhiều cũng mất tính ổn định. Lúc này lãnh đạo nhất định đang suy xét toàn diện, vì vậy mới ném vụ án về phía phòng giám sát tỉnh ủy. Người trong phòng giám sát cảm thấy rất khó hiểu nhưng thật ra ý tứ của lãnh đạo đã rất rõ ràng, thì ra muốn đem vấn đề hóa thành vô hình.
- Cô có biết vợ của chủ nhiệm Cao không?
Trương Thanh Vân quay đầu hỏi Hoàng Diêu.
- Biết, biết, đây là người đẹp đệ nhất thành phố Thành Đô, sao lại không?
Hoàng Diêu cười nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt hắn biến đổi rồi không dám tiếp tục nói chuyện sâu vào đề tài này, nhưng trong lòng hắn đã biết rõ có vấn đề gì xảy ra. Tòa soạn báo đảng chính là đơn vị sự nghiệp nhưng cấp lãnh đạo vẫn được biên chế theo hành chính. Căn cứ vài tài liệu thì vợ của Cao Khiêm chính là Nghê Thu Nguyệt, đã có tuổi, là phó tòa soạn, cấp bậc là phó phòng, còn bộ dạng thế nào thì Trương Thanh Vân chưa được gặp qua.
Nhưng Cao Khiêm rất đẹp trai, nhà có gốc làm quan ở thủ đô, hắn không lấy được vợ đẹp mới là lạ. Nếu đã là người đẹp trên chính trường thì chắc chắn sẽ thích tán gẫu giống như nha đầu Hoàng Diêu, vì vậy cũng chỉ có nha đầu Hoàng Diêu này tiếp cận được thôi.
- Này, trưởng khoa Trương, tôi nghe nói anh định mua nhà ở Thành Đô phải không?
Hoàng Diêu nghiêm mặt nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, Hoàng Diêu cười nói:
- Vậy thì phải giữ bí mật, hôm nay trưởng phòng Lưu phòng hậu cần có nói với tôi, nói rằng sau này địa chỉ và điện thoại của anh có thể thay đổi, vì vậy tôi mới đoán ra. Thế nào? Có thấy được khu nào thích hợp chưa?
Trương Thanh Vân thầm giật mình, vài ngày nay đúng là hắn đang chú ý vấn đề này, nhưng những khu nhà trong Thành Đô lại cách tỉnh ủy quá xa, hơn nữa nhà cửa và các bố trí cũng không tốt, hắn còn chưa nhìn thấy địa điểm nào phù hợp.
- Chưa có, sao vậy? Cô có đề nghị gì sao?
Hoàng Diêu cười hì hì nói:
- Việc này anh cứ tìm tôi, có một, đảm bảo anh sẽ thỏa mãn. Khu Ung Cảnh bên cạnh Vienna thế nào?
- Hừ, cô tưởng rằng tôi là nhà giàu sao? Cô thấy tôi thế này mà có tiền mua nhà trong khu Ung Cảnh à? Thậm chí còn không mua được nhà vệ sinh bên trong.
Trương Thanh Vân tức giận rồi cười mắng.
- Nhưng anh có muốn không?
Hoàng Diêu nói.
Trương Thanh Vân chợt trở nên ngẩn ngơ, hắn híp mắt nhìn Hoàng Diêu. Lúc này Hoàng Diêu cảm thấy trong lòng hoảng hốt, một lúc lâu sau cô mới đỏ mặt nói:
- Khu Ung Cảnh là sản nghiệp của dượng tôi, vì là người cùng nhà nên dượng sẽ bán cho giá rẻ.
- Tôi là người một nhà sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Không, không, anh đừng hiểu lầm, đây không phải là hối lộ, hơn nữa sao tôi lại phải hối lộ anh làm gì? Dượng tôi cũng không cần phải làm như vậy. Nhưng chuyện lần trước dượng tôi cũng muốn cảm ơn anh, dù sao anh cũng muốn mua nhà, thế nào?
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt thì hoàng diêu bát đầu dùng giọng cứng nhắc nói.
- Trưởng khoa Trương, anh mua ngay chứ? Nếu thiếu tiền tôi có thể cho mượn.
Hoàng Diêu nói, bộ dạng giống như đang cầu xin.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng hắn cố ý cười tươi nói:
- Tốt lắm, cô có bao nhiêu tiền?
- Tôi sao? À, hai mươi ngàn, đủ chưa? Không, bốn mươi ngàn, đã đủ chưa?
Hoàng Diêu lắp bắp nói.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thấy Hoàng Tân Quyền dạy dỗ rất nghiêm khắc, Hoàng Diêu là con nhà quan nhưng hoàn toàn khác biệt với Vi Cường.
Con nhà quan cũng hết sức phức tạp, bên trong cũng có rất nhiều cao thủ lợi hại, ví dụ như Hoàng Diêu. Năng lực làm việc của nàng rất mạnh, dù nhỏ tuổi nhưng cũng rất già dặn. Chỉ cần có thời gian để hậu trường phát huy tác dụng thì tương lai vô hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.