(*Nan đắc hồ đồ: Thông minh khó, hồ đồ cũng khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ lại càng khó, buông tay, lùi một bước, lòng yên ổn, sau này không mong sự đáp đền.) Trương Thanh Vân đứng ở lầu hai văn phòng huyện ủy nói chuyện với Trương Thiến, rất nhiều người dùng ánh mắt tò mò đánh giá tình cảnh này, bọn họ đang cân nhắc xem có bất kỳ tín hiệu nào không. Nhưng rõ ràng đây chỉ là những gì đám người bên dưới đang cân nhắc và suy nghĩ, Trương Thanh Vân đang đứng đợi được gặp Hoàng Tung Sơn. Lúc này Trần Vân Sơn đang báo cáo tất cả bố trí công tác của cục công an trong tết đối với Hoàng Tung Sơn. Sau khi đợi nửa giờ thì Trần Vân Sơn mới đi ra, lão đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó hai người tiến lên bắt tay. Trương Thanh Vân thầm buông lỏng, hắn biết mình đã an toàn, Trần Vân Sơn bắt tay với mình là một ám hiệu. Chỉ cần Hoàng Tung Sơn chịu gặp hắn thì rõ ràng kết quả của ủy ban kỷ luật có lợi. Trương Thanh Vân gõ cửa phòng Hoàng Tung Sơn rồi cung kính gọi một câu bí thư Hoàng, thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh. Hoàng Tung Sơn nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, sau đó mới gật đầu tỏ ý bảo hắn ngồi xuống. - Thanh Vân, lần này đi Hải Tây thu hoạch được nhiều không? Hoàng Tung Sơn nói. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Hoàng Tung Sơn. Lão không nói ra vấn đề liên quan đến ủy ban kỷ luật, rõ ràng muốn nói không có vấn đề gì lớn. Vì vậy Trương Thanh Vân cười nói: - Cũng không tệ lắm, cây cam trong Hải Tây cũng có đặc điểm riêng biệt, dù là kỹ thuật hay giống đều rất được chú trọng, có rất nhiều thứ để tham khảo. Hoàng Tung Sơn cười nói: - Vậy thì quá tốt, có thu hoạch là tốt, sang năm chúng ta phải học hỏi kinh nghiệm của bọn họ, phải đưa ngành trồng cam trong Ung Bình phát triển, cậu có lòng tin không? Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cẩn thận suy xét những lời vừa rồi của Hoàng Tung Sơn. Rõ ràng lời nói của Hoàng Tung Sơn có ý nghĩa rất sâu xa, chẳng lẽ huyện ủy muốn điều hắn vào hiệp hội cam? Trong lòng Trương Thanh Vân liên tục cân nhắc tất cả mọi thứ, dần dần cũng cảm thấy sáng tỏ. Hoàng Tung Sơn có lẽ đang muốn ra tay cân đối các mối quan hệ, Vũ Đức Chi là chủ quản cây cam, nếu sản nghiệp cam có hy vọng thì Hoàng Tung Sơn cũng muốn nhảy vào kiếm chút công của chính mình. Nhưng lần này Trương Thanh Vân quả thật không muốn giao du với bất kỳ kẻ nào. - Bí thư Hoàng, vụ án Tôn Trường Thanh còn chưa kết thúc, theo lý mà nói thì tôi vẫn còn phải tiếp nhận sự điều tra từ lãnh đạo. Cho nên lần này tôi muốn đến trường đảng học tập, cố gắng trau dồi kiến thức. Dù sao thì vụ án này cũng bộc lộ ra sai sót của tôi trên đường chính trị, anh xem... Trương Thanh Vân nói, tất nhiên giọng điệu là muốn xin chỉ thị. Hoàng Tung Sơn chợt khựng người, đồng tử trong mắt lão khẽ co rút, lão không ngờ Trương Thanh Vân lại chủ động xin danh sách đi trường đảng, nếu là cán bộ khác sợ rằng che che giấu giấu còn chưa kịp nữa là. Tất nhiên điều làm cho Hoàng Tung Sơn cảm thấy kinh ngạc chính là Trương Thanh Vân chủ động lui một bước, người trẻ tuổi có khí phách thế này đã còn rất ít. Quan trường danh lợi thị phi, có mấy người nhìn thấu được vấn đề này? Kẻ nào tự nguyện lùi ra khỏi vòng tròn thị phi này? Đặc biệt là người còn trẻ, một khi đắc chí, nếm thử qua mùi vị của quyền lực sẽ càng tiến bước càng đầu cơ, Trương Thanh Vân đang lên, có mấy kẻ hiểu được ý nghĩa của quá trình lùi bước? Nhưng không ngờ người trẻ tuổi trước mặt lại hiểu được đạo lý này, đạo lý tiến thối, cũng chẳng phải đơn giản chỉ là đối nhân xử thế. Thật ra con người còn sống đều có lùi có tiến, khi nào tiến, khi nào lùi, nếu vận dụng khéo léo thì hoàn toàn có thể lăn lộn. Nếu nắm bắt tốt thời cơ thì con đường chính trị sẽ rộng rãi tươi sáng hơn. Trương Thanh Vân lúc này lui một bước, kỳ diệu nhất chính là hắn chủ động muốn lùi, thứ nhất có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ vào lúc này, hơn nữa sau khi học tập ở trường đảng thì chắc chắn sẽ tìm được một chỗ đứng mới. Thứ hai là Trương Thanh Vân lùi bước sẽ có nghĩa là từ bỏ sự nghiệp khi còn trên đỉnh vinh quang, lúc này tình hình Nguyệt Toàn quá tốt, nếu hắn chủ động lui xuống trường đảng học tập thì sau khi kết thúc khóa học sẽ được lãnh đạo xem xét rất kỹ. Loại cán bộ như Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ được trọng dụng, vì những cán bộ chủ động được lên trường đảng học tập khi đang đứng trên đỉnh vinh quang mà không được trọng dụng thì sau này còn ai tình nguyện đến trường đảng? Thứ ba, Trương Thanh Vân lùi một bước đến trường đảng thì hoàn toàn có thể ép những ảnh hưởng từ vụ án Tôn Trường Thanh xuống mức thấp nhất. Nếu hắn không lùi thì tổ chức cũng sẽ xử lý công bằng, hắn cũng không quá mức liên quan, chắc chắn sẽ không xuống chức, nhưng sau đó khi xem xét lý lịch cán bộ để được đề bạt thì người ngoài khó tránh khỏi nói vài câu chọc đao sau lưng, xem ra con đường chính trị sẽ bị ảnh hưởng. Hoàng Tung Sơn suy nghĩ như vậy mà ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lập tức có biến đổi, người trẻ tuổi trước mặt quả nhiên tương lai không giới hạn. Trong lòng Hoàng Tung Sơn đột nhiên lóe lên cảm giác yêu người tài, lão đã gần đến lúc phải nghỉ hưu, cũng nên để lại ân huệ cho người trẻ tuổi. Nếu không sau khi mình về hưu thì chưa nói đến vấn đề có chuyện xảy ra, nhưng dù sao trong chính trường vẫn còn có con cháu của chính mình. - Được, Thanh Vân, cậu không hổ danh là cán bộ trẻ vĩ đại nhất huyện Ung Bình, biết dừng lại đúng lúc, rõ ràng rất nhiều người kém cậu rất xa. Nói thật với cậu, lần này huyện Ung Bình đã lên danh sách vài người nhưng nếu cậu đã yêu cầu thì tôi đồng ý, hy vọng cậu có thể học tập thành tài. Hoàng Tung Sơn gật đầu nói. Từ trong văn phòng Hoàng Tung Sơn đi ra, Trương Thanh Vân cảm thấy rất thoải mái, đúng là lùi một bước trời xanh biển rộng. Trương Thanh Vân đi vào văn phòng Lệ Cương, lúc này Lệ Cương rất nhiệt tình làm hắn cảm thấy buồn cười, có lẽ Lệ Cương vẫn còn muốn ép Trương Thanh Vân vào trong hiệp hội cam. Nếu Trương Thanh Vân phán đoán không sai thì chính hắn xảy ra chuyện Lệ Cương sẽ có được rất nhiều lợi ích. Nghĩ lại cũng có chút buồn cười, chính Trương Thanh Vân hắn tự cho rằng mình thuộc dòng chính trong thế lực Lệ Cương, nào ngờ khi chính Trương Thanh Vân hắn gặp nạn thì Lệ Cương lại thu được lợi, đây đúng là một châm chọc quá lớn. - Thanh Vân, những ngày nay tôi không gọi điện thoại cho cậu vì cuối năm có quá nhiều việc, vì vậy quên khuấy đi mất. Chuyện của cậu tôi đã hỏi rõ ràng, không có gì cả. Lúc này cậu có thể an tâm công tác, những tên đang chờ mong cậu gặp nạn có lẽ sẽ rất thất vọng. Lệ Cương cười nói. Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy nói lời cảm ơn, hắn nói vì mình mà lãnh đạo đã phải vất vả. Lệ Cương gật đầu cười rồi nói: - Mấy ngày trước thường ủy họp bàn, mọi người nhất trí cho cậu nắm một ban kinh tế, đặc biệt là cậu hiểu rất sâu về cây cam, thậm chí còn cho cậu toàn quyền phát huy, cậu nghĩ sao? - Tôi luôn phục tùng những sắp xếp của tổ chức. Trương Thanh Vân cười nói: - Nhưng vừa rồi tôi đã tiếp nhận chỉ thị của bí thư Hoàng, lãnh đạo đã phái tôi đi học tập ở trường đảng, vì vậy công tác ở hiệp hội cam tạm thời không còn khả năng đảm nhiệm. - Sao? Vẻ mặt Lệ Cương chợt biến đổi, một lúc lâu sau hắn mới hừ một tiếng nói: - Chuyện này rõ ràng không tốt lắm... Lệ Cương vừa nói được nửa câu thì lập tức phát hiện ra mình lỡ lời, Trương Thanh Vân muốn đi học tập ở trường đảng hoàn toàn phù hợp với văn kiện chỉ thị của trung ương, rõ ràng là hưởng ứng chỉ thị. Lệ Cương vừa nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy buồn bực, đối với hắn thì Trương Thanh Vân là một quân bài khó thể có được, quân bài này có thể kiềm chế Vũ Đức Chi hơn nữa còn gây ra cả áp lực cho Hoàng Tung Sơn, lúc này quân bài vuột khỏi tay, sao hắn có thể vui cho được? - Là cậu chủ động xin đi sao? Lệ Cương híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt hắn chợt lóe lên linh quang. Trương Thanh Vân gật đầu nói: - Đúng vậy, dù sao trong huyện cũng có danh sách, tôi không đi thì các đồng chí khác cũng sẽ đi, tôi nghĩ rằng mình nên vào trường đảng học tập để nâng cao trình độ lý luận của riêng mình. - Được, tốt! Cậu chủ động cầu tiến làm tôi cảm thấy rất vui. Lệ Cương nói, vẻ mặt rất âm trầm. Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi. Hắn tuyệt đối không hối hận vì đã quyết liệt với Lệ Cương, lúc này Lệ Cương nhìn thì có vẻ rất tươi sáng nhưng ra tay cả với người của mình, loại người này rõ ràng không nên trung thành mù quáng. Trong mắt Lệ Cương không có minh hữu, chỉ có quân cờ, nếu đứng sau lưng lãnh đạo thế này thì chắc chắn sẽ trở thành pháo hôi. Sau khi rời khỏi sân huyện ủy, Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, bây giờ hắn chính thức không quan không chức vì vậy cảm thấy nhẹ bẫng. Trường đảng đầu năm mới khai giảng, vì vậy khoảng thời gian cuối năm hắn cản bản không có gì phải làm. Trương Thanh Vân cũng không cần phải đi thị trấn Nguyệt Toàn vì huyện ủy chắc chắn sẽ điều Đàm Vân Quốc lên tạm quyền thay thế chức vị bí thư, nếu chức vụ đã hoàn toàn có thể được miễn thì bây giờ nên an tâm ở nhà nghỉ ngơi. Một tiếng két vang lên, một chiếc xe Audi dừng trước mặt Trương Thanh Vân, trong xe có một người thò đầu ra ngoài. Trương Thanh Vân ngẩn cả người, rõ ràng là Vũ Đức Chi. - Thanh Vân, cậu muốn đi đâu thế? Vũ Đức Chi nói. - Chào chủ tịch Vũ, tôi vừa vào huyện ủy giải quyết vài vấn đề, lúc này đang chuẩn bị về nhà. Vũ Đức Chi gật đầu nói: - Lên xe đi, tôi tiễn cậu một đoạn đường. Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn giương mắt nhìn Vũ Đức Chi, tuy cảm thấy có chút không ổn nhưng lại không từ chối, hắn tiến lên kéo cửa xe ngồi vào ghế trước. - Chủ tịch Vũ, anh đang đi kiểm tra công tác sao? Sau khi lên xe thì Trương Thanh Vân dùng giọng ân cần nói. - Ừ, tôi chuẩn bị đi đến đập Tam Giang, chẳng qua cũng chỉ muốn giải sầu, cậu có muốn đi cùng không? Vũ Đức Chi nói. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, cảm thấy khá kỳ quái, sao Vũ Đức Chi hôm nay lại có hứng rủ mình ra đập Tam Giang? Chẳng lẽ có gì muốn nói? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì không mở miệng từ chối, hắn lập tức đồng ý. Tam Giang chính là trạm thủy điện lớn nhất huyện Ung Bình, dù lúc này là mùa khô nhưng đập vẫn đầy nước. Những con sóng vỗ ào ào dưới mặt nước hồ trong xanh, ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông chiếu xuống ánh lên những luồng sáng rực rỡ, có hai chiếc thuyền máy đang chạy trên mặt hồ, nếu như không có những cơn gió lạnh thổi qua thì tình cảnh sẽ rất đẹp. - Thanh Vân, cảnh vật nơi này rất đẹp, bốn mùa mỗi năm tôi đều đến chỗ này một lần. Vũ Đức Chi nói, lão mặc áo khoác rất dày, thân thể lại có vẻ hơi mập. Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, cũng thầm cảm thấy cảnh sắc nơi đây không tệ. - Trong hội nghị thường ủy tất cả mọi người đều đề nghị cho cập tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm hiệp hội cam huyện Ung Bình, cậu cảm thấy thế nào? Trương Thanh Vân lắc đầu nói: - Đề nghị này khó thể thực hiện được, tôi đã xin được đi học tập ở trường đảng, bí thư Hoàng đã chính thức phê chuẩn. Vũ Đức Chi không chút kinh ngạc ngoài ý muốn của Trương Thanh Vân, giống như lão đã sớm biết tình cảnh này sẽ xảy ra. Lúc này Vũ Đức Chi lại không lên tiếng, không biết qua bao lâu lão mới quay đầu nở nụ cười nhạt rồi nói: - Cậu đã đi đến xem xét trường đảng trong thành phố bao giờ chưa? Trương Thanh Vân lắc đầu, vẻ mặt Vũ Đức Chi lộ ra chút vui vẻ: - Tôi đã xem qua, cũng từng đã học tập ở đó một năm, đây là chuyện của nhiều năm trước. Trương Thanh Vân chợt cảm thấy kinh ngạc, Vũ Đức Chi đã từng học tập ở trường đảng sao? Hơn nữa còn là chuyện của rất nhiều năm trước? Nếu đã như vậy sao lúc này chỉ mới dừng lại ở chức phó? Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu. - Thanh Vân, lợi thế lớn nhất của câu chính là thông minh, năng lực cũng rất mạnh, những chuyện rất nhiều người không nhìn rõ cậu lại có thể nhìn ra được. Cậu nghĩ về mình thế nào? Vũ Đức Chi nói. Trương Thanh Vân không lên tiếng, vấn đề này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào, vì vậy chỉ biết lẳng lặng chờ đợi Vũ Đức Chi. Vũ Đức Chi liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi thở dài một hơi nói: - Thật ra nếu nói về phương diện này thì cậu rất giống tôi, nhưng từ ngàn xưa những kẻ trí thường hay nói "Nan đắc hồ đồ"*, bốn chữ này không đơn giản, đối với chúng ta mà nói thì áp dụng rất khó, đến khi tôi hơn bốn mươi mới hiểu rõ ý nghĩa của nó, đáng tiếc là đã muộn. (*: Thông minh khó, hồ đồ cũng khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ lại càng khó, buông tay, lùi một bước, lòng yên ổn, sau này không mong sự đáp đền.) - Hôm nay tôi đem bốn chữ này tặng lại cho cậu, nếu cậu có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó trước bốn mươi thì sẽ có tương lai hơn hẳn tôi. Nếu cậu có thể hiểu rõ vào giai đoạn sớm hơn thì tương lai vô hạn, nếu chỉ vài năm nữa đã ngộ ra, ha ha, không nói nữa. Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn không biết vì sao Vũ Đức Chi lại nói những lời này. Khi Vũ Đức Chi hơn bốn mươi vốn đã tưởng bước lên một cấp, nào ngờ Lệ Cương từ trên trời rơi xuống đã cướp mất cơ hội của Vũ Đức Chi. Đối với những chức vụ trong huyện thì nếu tuổi cao sẽ chỉ là dậm chân tại chỗ, đây chính là một đạo lý rất bình thường. Trong lòng Vũ Đức Chi biết rất rõ, kiếp sống chính trị của lão cùng lắm cũng chỉ tiến lên thêm một bước, sau khi già yếu sẽ được hiệp thương đưa lên trên, sau đó sẽ về hưu hưởng lương hơn một bậc. Từ trong lời nói vừa rồi của Vũ Đức Chi, Trương Thanh Vân có thể thấy được cảm giác không cam lòng. Còn vì sao Vũ Đức Chi lại không được đề bạt thì Trương Thanh Vân không biết nhưng chắc chắn sau này có thể nhìn ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m Trương Thanh Vân nghĩ lại cũng thấy được những gì Vũ Đức Chi nói hoàn toàn đúng, Trương Thanh Vân hắn giống như thứ gì cũng hiểu, mỗi lần kẻ khác rục rịch thì hắn đều phát giác ra được. Mỗi lần các lãnh đạo trong huyện tranh đấu với nhau thì Trương Thanh Vân hắn giống như nhìn thấu tất cả, đúng là hắn rất có năng lực, nhưng kết quả thì thế nào? Chẳng lẽ có một số việc biết nhưng nên xem như không thấy? Trương Thanh Vân lại cảm thấy đầu mình muốn nứt đôi, hắn nhìn Vũ Đức Chi thì cảm thấy chính mình giống như lột trần trước mặt lão, hắn tự cho rằng mình thông minh nhưng thật ra người khác lại biết rất rõ. - Trên thế giới này có một chuyện không công bằng chính là ông trời ban cho cậu một loại năng lực thì sẽ làm suy yếu những năng lực khác của chính cậu, đạo lý chính là như vậy. Chúng ta là những người làm quan, bắt buộc phải có tâm kính sợ, dù là những vị quan cao cấp nếu không kính sợ thì sẽ chẳng có thành quả. Không cần phải ganh đua so sánh, không nên nóng nảy, điểm này cậu tốt hơn hẳn so với tôi, khi tôi ở vào độ tuổi của cậu thì tranh giành quá khốc liệt. Vũ Đức Chi nói. Vũ Đức Chi nói rất rõ, Trương Thanh Vân không khỏi mỉm cười. Trương Thanh Vân lúc này mới biết được một người trước nay luôn ẩn giấu nói lên những điều ẩn giấu sẽ có thể làm người khác muốn cười như thế. - Cám ơn anh, chủ tịch Vũ, lần này tôi đi trường đảng sẽ cố gắng học tập, nhất định sẽ biết làm một vị quan tốt. Trương Thanh Vân nói. Vũ Đức Chi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi thầm cảm thán, người trẻ tuổi này đúng là một mầm mống rất tốt, rõ ràng không phải vật trong ao, nếu gặp phong vân chắc sẽ hóa rồng, cũng mong sao hắn được như vậy. Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì lại nghĩ đến mình, biết đâu nếu lão không bị ngăn cản thì sẽ có thành công rồi? - Thanh Vân, cậu có biết khi chủ nhiệm Tôn còn là bí thư đảng ủy huyện thì hợp tác với ai không? Vũ Đức Chi híp mắt nói, lão thấy Trương Thanh Vân dùng ánh mắt mê man nhìn mình thì cười nói: - Ông ấy hợp tác với Lệ Vĩnh Cường. Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, Lệ Vĩnh Cường chính là cha của Lệ Cương, ý của Vũ Đức Chi chính là chuyện Tôn Trường Thanh gặp chuyện không may chính là vì Lệ Vĩnh Cường đâm đao phía sau sao? Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn rốt cuộc phải suy xét xem khả năng này có thể hay không, chẳng lẽ Vũ Đức Chi lại biết rõ ràng như vậy. Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Vũ Đức Chi thì thấy lão đang mỉm cười nhìn mình, trong đầu Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến câu "Nan đắc hồ đồ", hắn chợt rùng mình, thân thể cũng đơ ra như phỗng. Tôn Trường Thanh gặp chuyện không may do kẻ nào đâm đao đâu có liên quan gì đến Trương Thanh Vân hắn? Mối liên quan duy nhất chính là hắn có thể mất Cảnh Sương, mình cần gì phải biết kẻ nào đâm đao sau lưng? Mình nhớ kỹ trong lòng làm gì? Để trả thù sao? Trương Thanh Vân hắn làm quan rốt cuộc vì cái gì? Hắn hầu như có thể hiểu rõ nhưng lại càng như hồ đồ, cùng nói chuyện với một người thông minh như Vũ Đức Chi thì hắn cảm thấy rất mệt mỏi giống như hai người không phải đang nói chuyện mà chính là nghiên cứu triết học. - Chủ tịch Vũ, không phải anh đang muốn đi khảo sát trạm thủy điện Tam Giang sao? Trương Thanh Vân nói, lời nói khá đột ngột làm Vũ Đức Chi ngẩn ngơ, sau đó lão lại cười ha hả. Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi cười như vậy là lần đầu tiên. - Được rồi, được rồi, lúc này cậu có nói tôi cũng không đi, mà cũng chẳng còn thời gian để đi, thôi thì chúng ta về, cũng tiện đường tiễn cậu về nhà. - Cậu nhớ phải học tập ở trường đảng cho tốt, không cần phải bỏ lở cơ hội lần này. Vũ Đức Chi nói. Khi Trương Thanh Vân về đến nhà thì lại gặp Biện Huy Hoàng. Năm vừa qua Trương Thanh Vân có rất nhiều thứ liên quan đến hắn, cũng cơ bản là cách làm người của Biện Huy Hoàng, những năm gần đây làm ăn thật sự như Biện Huy Hoàng cũng không có mấy người. Biện Huy Hoàng rõ ràng nghe được tin Trương Thanh Vân không tiến vào nhận chức chủ nhiệm hiệp hội cam Ung Bình mà muốn đi học tập ở trường đảng. Biện Huy Hoàng cũng không thất vọng, ngược lại hắn lại rất hâm mộ Trương Thanh Vân vì có được cơ hội học tập. - Bí thư Trương, đây là thẻ ngân hàng của cậu, đây là những gì của cậu, cũng không được từ chối. Biện Huy Hoàng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi cười nói. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Biện Huy Hoàng rồi giải thích: - Lần trước vì có chuyện không may nên cũng chẳng dám đem đến, hôm nay mới đến được, cũng đã hơi trễ. Trương Thanh Vân nghe thấy như vậy thì đâu muốn nhận, hắn vội vàng từ chối, hắn nhất định phải xem kết quả kinh doanh rồi dựa theo cổ phần mà chi hoa hồng. Nhưng Biện Huy Hoàng cũng rất kiên trì, dù Trương Thanh Vân nói thế nào thì hắn cũng bắt buộc Trương Thanh Vân phải cầm, cuối cùng Biện Huy Hoàng dùng giọng nôn nóng nói: - Bí thư Trương, tôi không hiểu chuyện làm quan nhưng ngài đi lên thành phố cũng không nên quá mức khó coi, tài khoản ngân hàng này là Ngải Gia đăng ký, cậu cứ yên tâm sử dụng. Đừng nói đến chuyện chia hoa hồng, chỉ cần nói đến vấn đề thân thích thì mọi người cùng nhau làm ăn, năm nay lợi nhuận tốt, chia cho anh thêm vài phần có gì là không ổn? Nếu tính ra chỉ là vài phần da lông mà thôi, nếu không nhận chẳng hóa ra xa lạ? Trương Thanh Vân do dự một lúc, cuối cùng đành phải nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, Biện Huy Hoàng đã nói như vậy mà còn tiếp tục từ chối thì lại quá kiêu ngạo. - À, chú Biện, Ngải Gia sao lại không đến? Trương Thanh Vân nói. Biện Huy Hoàng thở dài rồi nói: - Ngải Gia vốn rất muốn đến nhưng lúc đi nó nói gặp cậu sẽ muốn khóc, nó bảo rất nhớ chị dâu. Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn kinh ngạc không nói nên lời, lúc này ở phương xa Cảnh Sương có khỏe không? Nàng có phải đang khóc không? Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng Trương Thanh Vân chợt đau xót, hắn nhìn mùa đông giá rét bao phủ ngoài cửa sổ rồi chợt cảm thấy mùa đông năm nay rất ngội lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]