Chương trước
Chương sau
Trương Thanh Vân tiễn Trần Vân Sơn xuống dưới lầu, vừa đúng lúc gặp Trần Mại.
- Ủa, hai người đi đâu vậy? Cha...
Trần Vân Sơn liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão tự nhiên nói:
- Đêm nay bố sẽ về Ung Bình, con cứ ở lại cùng Thanh Vân. Tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo những gì cậu ấy sắp xếp, không cần phải náo loạn.
Trần Mại lập tức sững sờ, hắn ngạc nhiên nói:
- Cha, người...
- Gì mà cứ con cha con cha, chú Trần cứ đi trước, cháu và Trần Mại sẽ về phòng nghỉ ngơi.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức chụp lấy tay Trần Mại kéo vào trong thang máy.
- Ngủ cho say, không được hỏi bất kỳ điều gì, ngày mai cậu làm tùy tùng cho tôi, không được dùng bộ dạng khóc tang như lúc này nữa, tôi nhìn thấy cũng rất khó chịu.
Trương Thanh Vân thấy Trần Mại có gì đó muốn nói lại thôi, hắn lập tức mở lời chọc ghẹo.
Trần Mại thấy Trương Thanh Vân dùng giọng móc khóe như vậy thì cũng không nhịn được, hắn dùng giọng kiên cường nói:
- Đi thì đi, tôi sẽ không hỏi lời nào, sẽ tùy cậu sắp xếp, nếu là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi.
Sau khi tắt đèn và nằm ườn lên giường, Trương Thanh Vân cảm thấy rất bối rối, nhưng cũng lập tức tập trung tinh thần xem xét lại một lượt về vấn đề của Trần Mại. Đây rõ ràng là chuyện lớn nhưng theo phán đoán của Trương Thanh Vân thì không thể nào rơi vào con đường chết. Vấn đề quan trọng nhất chính là thái độ của lãnh đạo công an thành phố và lãnh đạo huyện Ung Bình.
Từ những tin tức mới nhất có thể thấy cục công an thành phố có lãnh đạo mới, tuy nói có quan viên mới đến nhận chức nhưng lại liên quan đến vấn đề nhân sự, đặc biệt là vấn đề phát sinh ở huyện, vì vậy tương đối mẫn cảm. Nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ, dưới tình huống lãnh đạo còn chưa biết rõ tình huống thì sẽ không gây khó dễ cho người khác.
Vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy chuyện lần này Trần Mại phải xem thái độ của các lãnh đạo trong huyện. Lệ Cương và Trần Vân Sơn không cùng đứng trên một giới tuyến, vì vấn đề trạm thủy điện Tam Giang và nhà máy xi măng Bá Đạo mà mối bất hòa giữa Lệ Cương và Trần Vân Sơn quá sâu, Trần Vân Sơn làm việc thái quá, không giữ thể diện cho Lệ Cương, vì vậy không có khả năng hai bên sẽ hòa giải.
Vì vậy vấn đề quan trọng là phải xem xét thái độ của Hoàng Tung Sơn, đây cũng là một vấn đề khó giải quyết. Trương Thanh Vân đã tiếp xúc với Hoàng Tung Sơn từ rất lâu, đồng thời cũng hiểu biết về tính cách của lão. Điều Hoàng Tung Sơn cảm thấy chán ghét nhất chính là những kẻ không nghe lời, lão và Vũ Đức Chi đã đấu đá với nhau nhiều năm nhưng nghe nói Vũ Đức Chi chưa từng nể mặt Hoàng Tung Sơn ở bất cứ tình cảnh nào, đây cũng là nguyên nhân làm hai bên quyết định đấu tranh sinh tồn.
Mà Trần Vân Sơn rõ ràng không được như Vũ Đức Chi, Trần Vân Sơn làm việc quá đà, vài lần lão đã động chạm rất mạnh đến dây thần kinh của Hoàng Tung Sơn, với tính cách của Hoàng Tung Sơn thì rất khó nói có thể nhẫn nhịn.
Trương Thanh Vân suy nghĩ nửa ngày mà không tìm ra manh mối nào thích hợp, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Thật ra với tính cách của Trương Thanh Vân thì chẳng qua không cần quan tâm đến chuyện Trần Vân Sơn sống hay chết, nhưng Trần Mại lại là bạn từ thuở nhỏ của Trương Thanh Vân, hơn nữa từ nhỏ gia cảnh Trương Thanh Vân không được tốt nhưng Trần Mại vẫn không chê bai, vì vậy hắn không thể nào dứt ra được.
Mỗi lần Trương Thanh Vân gây ra bất kỳ vấn đề nào trên trường thì Trần Mại đều ra mặt hỗ trợ không chút ngần ngại. Dù vào giai đoạn mối quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn cực kỳ căng thẳng thì Trần Mại cũng không hoàn toàn đứng về phía cha mình, vì điều này mà Trương Thanh Vân cuối cùng mới quyết định ra tay giúp đỡ.
Ngày hôm sau Trương Thanh Vân và Trần Mại đều thức dậy rất sớm, sau khi hai người ăn điểm tâm thì Trương Thanh Vân gọi điện thoại cho Lý Phong Sơn. Lần này Lý Phong Sơn tỏ ra rất biết điều, Trương Thanh Vân nói muốn mời hắn ăn cơm thì lập tức đồng ý, hơn nữa giữa trưa đã đến, Trương Thanh Vân nhịn không được phải mỉm cười.
- Anh Lý, hôm nay anh muốn ăn ở đâu? Anh là chủ, anh cứ tự nhiên quyết định!
Trương Thanh Vân mở lời với Lý Phong Sơn vài câu, sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Cậu cứ tự nhiên quyết định, cậu là chủ, tôi chỉ theo chủ là được.
Lý Phong Sơn cười ha hả nói, sau đó hắn lập tức nhìn thoáng qua Trần Mại đứng bên cạnh Trương Thanh Vân rồi hỏi:
- Ủa, vị này là?
- Anh cứ gọi cậu ấy là Mạnh Tử (Tên cúng cơm, có nghĩa là lúa mạch.),anh yên tâm, đều là người một nhà.
Trương Thanh Vân dùng giọng mơ hồ nói:
- Lúc này không biết giám đốc Đoạn có rãnh rổi không? Lần này tôi mời các anh chơi bài, chúng ta trực tiếp sang bên kia, thức ăn bên đấy cũng không kém đâu.
Lý Phong Sơn trở nên sững sờ, vẻ mặt lập tức có chút mất tự nhiên:
- Điều này...Điều này không hay, lúc này dù sao cũng là ban ngày, lỡ may... Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười rộ lên, hắn hiểu rõ Lý Phong Sơn đang nghĩ đến điều gì. Chắc chắn vị huynh đệ này không mang theo tiền, lại xấu hổ không muốn nói thẳng, miệng nói không tốt nhưng trong lòng rõ ràng đang rục rịch.
- Yên tâm đi, anh Lý, làm việc phải kết hợp với giải trí, tôi đã đặt phòng bên kia, tất cả đều chuẩn bị sẵn cho anh.
Ánh mắt Lý Phong Sơn chợt sáng rực lên, hắn không kìm lòng được phải dùng tay khẽ sờ lên môi rồi dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Cái này...Đây là...Tiêu tốn tiền của cậu, tôi sao không biết xấu hổ chứ? Tôi đây sẽ...Sẽ gọi điện cho giám đốc Đoạn.
- Được, tôi sẽ thay đổi y phục, sau đó chúng ta sẽ đi!
Trương Thanh Vân nói xong thì lên lầu đi về phòng mình.
- Thanh Vân...Hình như là cục trưởng Lý thì phải?
Trương Thanh Vân vừa muốn cởi quần thì cửa phòng bị người ta đẩy ra, Trần Mại tiến vào dùng giọng kinh ngạc nói.
Trương Thanh Vân dựng ngược người lên, hắn nói:
- Tiểu tử cậu muốn hù chết tôi sao?
Trương Thanh Vân lập tức nghĩ đến vấn đề của Trần Mại, hắn cảm thấy tình cảnh có chút hoang đường và buồn cười. Nhưng tình hình này cũng không có cách nào giải thích, Trương Thanh Vân đành phải nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử cậu không cần làm loạn, đừng quên cậu là tùy tùng cho tôi, phải làm tùy tùng cho tôi một ngày, cậu cũng đừng hỏi nhiều.
Vẻ mặt Trần Mại chợt biến đổi, lời muốn nói ra nhưng nghẹn ngay cuống họng, nhưng cặp mắt vẫn quét qua lại trên người Trương Thanh Vân.
- Chút nữa chúng ta sẽ đến một địa phương đặc biệt, trước tiên cậu phải biết chuẩn bị, không cần phải làm ra những trò cười cho thiên hạ.
Trương Thanh Vân ném cho Trần Mại một bộ đồ, sau đó hắn trợn trừng mắt rồi tự sắp xếp trang phục cho chính mình.
Trần Mại cũng biết chuyện hôm nay nặng nhẹ thế nào, tuy hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng cũng chỉ biết kiềm chế. Hắn chăm chú ghi tạc những gì Trương Thanh Vân nói.
Khi Trương Thanh Vân đi xuống lầu thì Đoạn Vĩnh Thuần cũng đã đến, đám người không tránh khỏi quá trình chào hỏi. Trần Mại cũng rất khôn khéo, hắn đi theo sau lưng Trương Thanh Vân giống như một tùy tùng, cũng rất có hình tượng.
- Thanh Vân à, ngày nay cậu còn rãnh rổi để đến Vũ Đức chơi sao? Mọi chuyện trong huyện đã yên ắng rồi à?
Sau khi lên xe thì Lý Phong Sơn khẽ hỏi.
- Không có gì, chẳng qua lên tỉnh thành có vài chuyện, đi ngang qua Vũ Đức thì nhớ lần trước thiếu mọi người một ván bài, vì vậy mới gọi điện thoại cho anh.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Vẻ mặt Lý Phong Sơn hơi biến đổi, hắn vội vàng chuyển chủ đề, với sự giúp đỡ của Đoạn Vĩnh Thuần bên cạnh thì bầu không khí dần trở nên hòa hợp.
- Giám đốc Đoạn, sau quá trình khởi công thì Giai Ngọc có nói gì không?
Trương Thanh Vân đột nhiên cười nói với Đoạn Vĩnh Thuần.
- Không...Không có gì...Bình thường cô ấy cũng không quan tâm đến chuyện công ty, lần trước cô ấy cũng chỉ là ngẫu nhiên đến Vũ Đức, đúng lúc gặp phải chuyện lần đó, vì nàng cảm thấy hứng thú nên...
Đoạn Vĩnh Thuần nở nụ cười ngượng ngùng nói.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy may mắn, sau chuyện lần trước thì trong lòng hắn vẫn rất lo lắng, lúc này cuối cùng cũng thả lỏng được thân thể. Xem ra Triệu Giai Ngọc kia cũng rất chú ý, không dám nói lung tung.
- Nha đầu Giai Ngọc kia rõ ràng rất tốt, nhưng tính tình của nàng sẽ rất dễ tức giận, anh đừng nên châm chọc là được.
Trương Thanh Vân ra vẻ thoải mái nói.
Vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần chợt biến đổi, hắn cuống quít gật đầu xưng vâng. Lý Phong Sơn ngồi bên cạnh cũng dùng ánh mắt cực kỳ khó dò nhìn tình cảnh đang diễn ra, trong lòng lại càng không còn gì để nghi ngờ về "thân phận" của Trương Thanh Vân, vẻ mặt tất nhiên càng ngày càng linh hoạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.