Cầm thuốc ra khỏi bệnh viện, Bạch Mộ Hiên tay nắm lấy tay không bị thương của cô, miệng vẫn giữ nụ cười, lịch sự vì cô mở cửa xe rồi đóng lại. Anh rất vui vẻ? Tại sao? Đồng Tử Du không hiểu tại sao anh lại có tâm trạng như vậy.
"Đến nhà anh trước, anh bôi thuốc cho em."
"Không cần, tự tôi về nhà bôi sau."
Bạch Mộ Hiên để ý đến lời của cô thì Bạch Mộ Hiên không gọi là Bạch Mộ Hiên nữa rồi. Anh trực tiếp lái xe vào gara nhà, nhìn người con gái nhỏ nhắn đang chần chừ không muốn, trầm giọng nói: "Xuống."
Cái mông phải di chuyển, tới cửa xe, anh không chịu nổi liền ôm lấy cô, ôm kiểu công chúa ôm cô xuống xe.
"Tự tôi đi."
"Không được."
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh, bị anh ôm như ôm tân nương tiến vào cửa.
"Chờ." Đặt cô ở trên ghế sofa, đi tới phòng bếp đi, cầm một chai nước đưa cho cô: "Uống."
Đồng Tử Du nhận lấy, nói: "Cám ơn."
“Không cần, vừa đúng lúc em có thể thăm một chút, sau khi đính hôn liền chuyển tới đây.”
Bạch Mộ Hiên ngồi xuống, lấy ra thuốc bôi đều ở mu bàn tay cô.
Đang uống nước cô thiếu chút nữa là bị sặc, có lầm hay không?
“Tôi không có ý định đính hôn xong liền chuyển tới.”
“Em phải chuyển tới đây ở.” Bạch Mộ Hiên bá đạo nói.
“Tôi không muốn, tôi muốn ở cùng cha tôi.” Cô biết rõ anh muốn nói chuyển qua tuyệt đối không phải là cô có phòng riêng của mình, mà là hai người sống theo cuộc sống của vợ chồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-vo-khong-co-cua-dau/23987/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.