Buổi đi chơi cuối cùng rồi cũng có những người còn lại trong danh sách của Ẩn sau khi Đông đã tẩy xóa thêm bớt. Khôi, Ẩn, Đông, Thục, Hạnh, Kim, Thủy, Uyển. Phương tiện di chuyển bằng xe đạp như đã dự đinh. Nhưng thật không ai ngờ phía con trai chỉ có ba mống, phía con gái những năm người. Ẩn cười bảo Đông:
- Như thế thì mình yếu cơ hơn rồi mày à. Âm thịnh dương suy, một điều đáng lo ngại.
Tôi cười ngó một vệt máy bay qua đầu nói:
- Chưa hẳn.
- Tao lo quá, phải kêu thêm mấy đứa nữa may ra mới đủ lực lượng.
- Như thế này vui vẻ rồi.
Khôi đứng dựa chiếc xe đạp của mình:
- Như thế này vừa rồi, đông quá tao không thích.
Tôi cười:
- Tụi nó hiền, trong đó có dì Hạnh tao hiền nhất. Tao xử như thế này nhé, Khôi chở dì Hạnh, Ẩn chở "cà phê" Thủy, tao chở Thục, Kim chở Uyển, được không?
Ẩn nhăn mặt:
- Tại sao tao lại chở "cà phê" Thủy, mày chứ?
- Tao hết thích uống cà phê Thủy rồi. Mày ra đó hoài, nhường lại cho mày.
- Bắt nạt anh em hả?
Tôi cười:
- Thủy cũng có vẻ thích mày. Thôi, làm công việc của một người sắp sửa vì một người đi. Than thở hoài, mai mốt gặp nhau lại cười bẽn lẽn.
Quay qua Khôi, tôi hỏi:
- Còn mày, phản đối không?
- Tao đang chán đời, sao cũng được..
- Dì Hạnh tao hiền lắm, trông buồn buồn. Hai nỗi buồn gặp nhau thành một nỗi vui lớn chăng?
Khôi cười đấm tôi một phát. Tôi nhìn những chiếc xe đạp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-vai-nghieng-nang/32288/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.