“Thật là hư cấu.” Tôi lẩm bẩm.
“Thật mà!! Tụi tao không có như mày nghĩ đâu. Cái đầu óc đen tối của mày suốt ngày cứ nghĩ đến mấy chuyện không đâu!!” Lâm hét lớn khi thấy mặt tôi đỏ đỏ.
“Thật sự là bà hay nghĩ đến mấy chuyện không đâu?” Kha chống cằm nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười quỷ dị, vô cùng lưu manh. Kha à... hôm nay tui đã chứng kiến đủ mọi sắc thái của ông rồi, làm ơn đừng khiến tui sốc nữa có được không??
“Không có!” Lần này đến lượt tôi hét lên minh oan cho bản thân. Hừ hừ... Lâm mày được lắm. Tình thế như đó mà mày cũng có thể đánh trống lãng sang tao!!
“Thật??” Kha lại cười đểu nhìn tôi.
Chết tiệt!! Tôi thật là đáng thương.
Tiếng động ùng ục đột nhiên dội vào tai tôi.
Tôi há hốc mồm đứng phắt dậy: “Ôi mẹ ôi! Nồi nước của tui!!!”
Sau đó thì... tôi lại tốn thêm thời gian đun sôi một nồi khác vì một nửa nồi ban nãy đã hoàn toàn bay hơi...
Cũng nhờ sự cố nồi nước mà mấy người bọn họ không giỡn nhây nữa.
Sau khi hai tên đó đã kéo nhau về nhà rồi, tôi bị Lâm đem ra tra khảo như tù nhân.
Tôi và nó ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha. Cơ mà tình huống này có vẻ ngược đời. Đây... hình như là nhà tôi, nhưng tôi lại là người phải co ro khúm núm, suýt chút nữa phải quỳ luôn lên ghế. Trong khi Lâm ngồi với cái tướng như ông chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-ngo-ngan/2159832/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.