“Gắp này là của Khải, để mẹ cho con gắp khác là được rồi.”
Mẹ tôi nói vừa dứt lời thì mớ thức ăn đó đã nằm gọn trong chén của Khải.
Tôi trợn mắt nhìn cái nấm nhỏ xíu trong đó, khuôn mặt lúc này... chắc là biểu cảm nhìn 'thú vị' lắm, bởi lúc này cả bàn đều đang nhìn tôi khó hiểu.
Sau khi gắp xong cho Khải, mẹ tôi còn gắp thêm một đống nấm vào chén tôi.
Hức... thích nấm gì chứ, chỉ là điêu cả, tôi cực kì ghét ăn rau củ, nấm thì càng không.
Tôi đau khổ nhìn chén của tôi và chén của Khải, sau đó mặt méo xẹo nhìn sang hắn.
Oách! Giây phút truyền thuyết. Cuối cùng hắn cũng gỡ cái mặt than xuống rồi. Khóe môi Khải hơi nhếch lên, trong đôi mắt đó có muôn vàn tia nắng ấm áp lấp lánh, nhưng lại tĩnh như mặt hồ mùa thu.
Khải lặng lẽ nhìn tôi, (cười??) hắn gắp nấm cho vào chén của tôi:
“Thích thì ăn nhiều vào.”
Oách... thế là trong chén của tôi lại xuất hiện thêm mấy bé nấm dễ thương đáng yêu...
Ăn xong, lúc chờ tráng miệng, mẹ tôi đột ngột tuyên bố một câu khiến tôi, Minh và Khải đều trợn mắt dỏng tai lên nghe:
“Về hôn ước của Minh và Hạ...”
“Cô thấy rồi... hai đứa là người yêu phải không?” mẹ của Minh vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng nhìn tôi và Khải, không hề trách móc lấy một lời. Cảm giác áy náy và tội lỗi trong tôi lại ngày một rõ rệt.
“V... vâng.” Tôi rụt rè đáp. Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-ngo-ngan/2159804/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.