Con đường trải dài với hai bên là những ngôi nhà yên lặng lạnh lẽo. Những ngọn đèn đường cứ chớp tắt liên tục làm người ta nỗi cả gai ốc. Nhã Thi đã chạy rất lâu. Cô cảm giác như thể chân mình đang không còn của mình nữa. Mà chúng đang đứt lìa ra khỏi cơ thể cô.
Ánh đèn xe phía trước chói lóa đập vào mắt cô. Dừng lại. Thi chờ đợi người nào đó giúp được mình.
Xe của Đức Minh vừa trở về từ bữa tiệc xa hoa của giới nhà giàu. Đó giờ anh không sợ ma, không sợ quỷ. Ấy mà hôm nay anh gặp được rồi chăng?
Con ma ấy là một người phụ nữ. Mặc váy trắng lấm lem máu. Cô ta đứng trước đèn xe anh, nhìn chằm chằm vào mặt anh. Giây phút nhận ra khuôn mặt của cô gái ấy. Minh gần như chết lặng. Anh mở vội cửa xe. Dù đã bước xuống đường nhưng anh vẫn không thể tin vào mắt mình.
– Thi? – Anh gọi.
Nhã Thi bên đây thấy người quen. Cô chạy lại anh, vội vã bảo:
– Tôi giết người rồi. Tôi giết chồng tôi rồi. Tôi tiêu rồi.
Đức Minh cởi áo khoác, choàng qua người Nhã Thi. Vừa làm, anh vừa an ủi cô:
– Không sao. Bình tĩnh lại. Giờ tôi chở cô về nhà tôi nhé!
– Anh có chở tôi vào chỗ cảnh sát không? Tôi sẽ bị bắt ư?
Đức Minh lắc đầu, bảo:
– Không. Cô về nhà với tôi. Không đi đâu nữa cả.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô lên xe. Nhìn cô gái bé nhỏ run rẩy mà càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-chong-cu/2999808/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.