Sau khi nghe Thi kể về tình trạng của mình, Đức Minh nhất quyết đưa cô tận cổng nhà. Suýt chút nữa là về tận phòng nếu chị hai không về sớm.
Chị ẵm bé Đăng trên tay. Chiếc nhẫn bản to đá quý màu tím của chị nổi bần bật khi đặt trên người Đăng.
– Minh vào nhà chơi đi em.
– Dạ.
Chị thả bé Đăng xuống. Nắm tay thằng bé dẫn vào nhà.
– Uống nước gì nhé!
– Dạ không, em mới uống bên quán.
– Vậy thì nước lọc cho thanh miệng.
– Dạ.
Nói xong chị bảo anh Quân bồng con vào phòng ngủ. Lại bảo Thi đi tắm. Rốt cuộc phòng khách rồi cũng chỉ còn Minh và chị Nhã.
Minh hiểu đây là chị cố tình muốn kiếm cớ nói chuyện với anh. Dù không biết có chuyện gì, anh vẫn bình tĩnh lắng nghe chị.
Chị Nhã lên tiếng:
– Minh à, quen biết nhau cũng lâu. Cho chị hỏi em một điều được không?
Minh gật đầu. Tim đập bình bịch như trống đánh.
– Em có ý gì với Thi không?
Không ngần ngại, Minh đáp thẳng:
– Em thương Thi chị ạ.
– Chị có nói chuyện với Thi… con bé nó bảo không dám bắt đầu một mối quan hệ mới. Thật ra chị nghĩ còn bé nó có gì đó, nhưng lại không nói với chị.
Anh gật đầu. Trong lòng rộn rạo không biết có nên kể với chị Nhã chuyện Thi bị ám ảnh Huy không. Nếu nói ra thì thất hứa với Thi. Mà còn không, thì sẽ không ai nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-chong-cu/2999461/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.