Điểm giao nhau giữa thực tế và ảo ảnh luôn rất mỏng manh, chúng ta có thể cảm nhận được nhưng lại không thể ngăn cản nó. Khi bạn hoàn toàn bước ra khỏi ảo ảnh mà bản thân xây dựng, biết đâu đó mới chính là chung điểm?
__________________
Khi ngủ, đôi mắt bé củ cải cứ nhíu lại trông có vẻ khó chịu lắm. Trán bé nóng phừng phừng như chiếc lò nấu vừa tắt bếp. Hà Điệp bận rộn cả buổi tối, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng dỗ dành bé ngủ mỗi khi bé choàng tỉnh rồi khóc. Thấm suốt mấy tiếng, bé cũng dần ngủ sâu giấc.
Tưởng chừng một ngày tươi đẹp, nhưng cuối cùng lại bị thời tiết phá hủy. Khi cô từ nhà tắm đi ra đã thấy chồng mình ngồi ở sô pha từ bao giờ. Trên người anh ấy vẫn còn ướt, có lẽ là do cơn mưa hồi chiều đến quá bất chợt. Trên gương mặt điển trai quen thuộc vẫn đọng lại vài hạt cát chưa được xử lý.
Trông thật tàn tạ làm sao?
"Anh sẽ giải thích, việc anh làm hôm nay hoàn toàn xuất phát từ góc độ công việc!" giọng anh khàn khàn, dường như chưa được uống chút nước từ khi xảy ra chuyện. Ánh đèn quá mờ, đến mức cô không thấy rõ biểu cảm của người đàn ông mà cô quen thuộc nữa.
Rõ ràng trước kia có thể biết anh ấy suy nghĩ chuyện gì, giống như khoảng thời gian hai người vẫn còn đang trên ghế nhà trường. Anh cười nhìn về phía cô, lúc đó ánh mắt anh ấy toàn tâm toàn ý, cô cũng có thể thấy được hình ảnh bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truyen-sau-khi-happy-ending/2887803/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.