Bùn?
Đúng vậy, nơi bổn cô nương đi qua, hoang tàn!
- - Bùi Vân Khinh
...
...
Bùi Vân Khinh quay sang phòng học bên cạnh cầu thang, một người đàn ông đang nhìn cô nở nụ cười.
Đối phương đại khái khoảng 27 28 tuổi, thân hình cao gầy, sắc mặt ôn nhuận, áo sơ mi đơn giản nhẹnhàng khoan khoái, cười lên làm cho người ta một cảm giác như gió xuân.
Khuôn mặt kia nhìn rất quen mắt, Bùi Vân khinh dừng một chút lập tức nhớ tới thân phận đối phương – lão sư dược lí học Chu Đình An.
Vị này từ nhỏ là học bá, mười sáu tuổi đã tuyển vào đại học y khoa đến hai mươi bảy tuổi lấy được học bổng nước ngoài để học tiến sĩ đầu năm nay mới trở về, vừa làm nghiên cứu vừa dạy học ở khoa y, trong đại học y khoa vẫn là nhân vật truyền kỳ.
Đương nhiên, chỉ mình Bùi Vân Khinh biết – sáu năm sau, Chu Đình An được giải Nobel y học.
Hoàng Uyển Oánh nghiêng mắt, ánh mắt dừng trên thân Chu Đình An, trên mặt tươi cười “Nhưng mà Chu lão sư đã gần 15 phút!”
Dựa theo quy định của trường học, đến trễ quá 15 phút trong giờ thi thì không thể ở lại trong trường thi.
Chu Đình An cười “không phải còn có nửa phút sao?”
Đối phương cũng là lão sư nên Hoàng Uyển Oánh không tiện phản bác, quay sang hướng Bùi Vân Khinh ngạo mạn hất cằm “Còn không mau đi vào.”
Bùi Vân Khinh bước nhanh đi lên bậc thang.
"Di động!"
Hoàng Uyển Oánh nhíu mày nhắc nhở.
Bùi Vân Khinh không để ý đến Hoàng Uyển Oánh móc điện thoại di động ra đưa tới Chu Đình An “Cám ơn Chu lão sư.”
Chu Đình An nhận lấy di động “Đừng khách sáo, mau ngồi đi.”
Bùi Vân Khinh gật đầu, liếc trái phải, thấy bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/223933/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.