Đường Mặc Trầm chống cánh tay đứng dậy, lắc lắc đầu còn đang đau.
Ngày hôm qua uống nhiều rượu, bây giờ đầu vẫn còn ê ẩm. Chuyện xảy ra đêm qua, anh còn có chút mơ hồ không rõ.
Vừa mở mắt, đã thấy cô đang cầm hòm thuốc, bước nhanh đến đây.
Tóc dài rối tung, ngoại trừ trên cánh tay có dây áo lót, còn lại không hề có quần áo. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, phản chiếu lên làn da trắng như gốm sứ, bộ ngực cao ngất có mảng lớn dấu hôn hồng đỏ, từng giọt máu đỏ tươi đang theo của đường cong mềm mại của cô uốn lượn chảy xuống.
Màu đỏ và màu trắng tinh khôi như tuyết - sự đối lập tươi đẹp...
Bụng Đường Mặc Trầm nóng lên, một trận khô nóng trong nháy mắt dâng lên. Mày kiếm giật giật thậtmạnh, anh nhanh chóng quay sang, xé drap giường ném cho cô.
"Mặc vào đi!"
Được anh nhắc nhở, Bùi Vân Khinh mới nhớ ra mình chưa mặc quần áo. Hốt hoảng cầm lấy, nhanh chóng quấn quanh người. cô thở sâu, bình ổn lại cảm xúc, nhanh nhẹn lấy kéo và băng gạc trong hòm thuốc.
Đỡ lấy cánh tay bị thương của người bên cạnh, cô gái cẩn thận dùng kéo cắt áo sơ mi của anh, nhìn vết máu loãng trên đó, nhíu mày, lập tức xử lí. Vệ sinh miệng vết thương, cầm máu, bôi thuốc, băng bó lại một lần nữa...
Mười năm trước, Đường Mặc Trầm đưa cô đến học viên quân y. Ở nơi dã chiến học lại y học lâm sàng và ngoại khoa. Trước khi tốt nghiệp bị điều động chấp hành nhiệm vụ, vô ý bị thương, được tổ chức cứu trợ hòa bình quốc tế chữa trị. Lần bị thương đó, nhan sắc bị hủy hoại. Biết anh đang tìm mình nhưng côcũng không có ý định sẽ trở về.
Sau khi chữa trị, cô gia nhập đội chữa bệnh. Sau đó liên tục theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/223923/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.