Từ biểu hiện của Đường Mặc Trầm, Phương Mê dễ dàng nhận ra, nam nhân này đối với Bùi Vân Khinh thực sự là vô cùng cưng chiều.
Cái cảm giác này, thậm chí không kém sự quan tâm của một người ba với con gái.
Xác định được điều này, Phương Mê hẳn là rất vui mừng.
Dù sao, cuối cùng cũng từ trên người nam nhân này tìm được một cái để uy hiếp, thật không dễ dàng.
Nhưng không biết tại sao, vào lúc này, tâm trạng của Phương Mê lại có chút buồn bực khó hiểu.
Đến mức, Chu Đình An nói chuyện với hắn, hắn lại không nghe thấy gì.
Chú ý thấy hắn không tập trung, Chu Đình An lo lắng nhìn qua “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Phương Mê cười, “Chỉ hơi mệt chút thôi.”
Mấy người cùng nhau đến phía sau sân khấu nơi tổ chức buổi họp báo, Trình Thiên Hữu đã thay một chiếc áo sơmi sạch sẽ, dáng vẻ lười biếng dựa vào bàn.
Nhìn thấy mọi người đến liền mỉm cười đứng dậy.
Bùi Vân Khinh cười nhẹ, giới thiệu Trình Thiên Hữu, Phương Mê cùng Chu Đình An với nhau.
Trình Thiên Hữu cười, bắt tay Phương Mê, khoé môi tà mị câu lên
“Phương tiên sinh, anh không phải. . . Có hứng thú với Bùi nha đầu nhà chúng tôi đấy chứ?”
Gia hỏa này, là sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?
“Lục thúc!” Bùi Vân Khinh trợn mắt nhìn anh ta một cái, mỉm cười giải thích, "Phương lão sư, anh đừng quan tâm, chú ấy chỉ đang nói đùa thôi!”
Phương Mê cười nhạt, “Không sao đâu.”
Thu tay về, Trình Thiên Hữu giương mắt nhìn Đường Mặc Trầm đứng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085946/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.