Nhíu mày, đẩy cửa xe, Đường Mặc Trầm nhanh đi tới.
Tháo cúc áo âu phục, nhanh chóng cởϊ áσ khoác, tay cầm lấy, chạy tới khoác lên người Bùi Vân Khinh
Có tài xế, lại ở nơi công cộng, cô không tiện ôm anh.
Bùi Vân Khinh chỉ có thể xòe bàn tay ra, ôm lấy cánh tay anh, thỏa mãn mong muốn được gần anh mấy ngày này.
"Chú nhỏ, sao anh lại ở đây?"
"Qua nhìn một chút!"
"Bộ trưởng!"
Người tài xế ra khỏi xe, cầm theo một túi giấy có logo "Điểm tâm Bối Đế!" đưa tới.
Đường Mặc Trầm cầm túi, đưa cho cô.
"Vào đi, không có chuyện gì thì ngủ sớm!"
Trong không khí phảng phất mùi thơm của bánh caramen ngọt ngào hấp dẫn.
Không cần nhìn cũng biết anh đem cho cô bánh cô thích ăn nhất.
Đi vòng một giờ đường, chỉ để đưa bánh cho cô?
Túi giấy trong tay Bùi Vân Khinh đột nhiên trở nên nặng trĩu.
Cô nắm lấy áo anh, "Chú nhỏ. . .!"
Người đàn ông cúi đầu, lo lắng nhìn cô.
"Sức khỏe La lão không tốt?"
Cô khẽ lắc đầu.
"Họ lại khi dễ em?"
Cô vẫn lắc đầu.
"Em chỉ. . . Có chút nhớ nhà!"
Dù đây mới chính là nhà cô, nhưng cô luôn cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.
Thế nhưng, Đường Cung ngược lại khiến cho cô có cảm giác ở nhà hơn.
Ở nơi ấy, cô luôn cảm thấy an tâm, thoải mái, dễ chịu.
Thế nhưng ở La gia, mọi thứ đều không được tự nhiên
Tuy rằng La gia đối xử vối cô rất lịch sự, nhưng ánh mắt xa lánh, đề phòng còn khó chịu hơn cả việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085938/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.