Nghe vậy, Đoạn Tư Bình cùng Vương Việt đều là hổ thẹn mà cúi thấp đầu.
Thân là thuộc hạ, không thể bảo vệ an toàn Đường Mặc Trầm, theo bọn họ, đây là nỗi sỉ nhục to lớn.
Giơ lên hai tay, giữ chặt bả vai hai người, người trước nay luôn luôn hà khắc như Đường Mặc Trầm, lần này lại là bày ra một chút ôn hòa.
"Các cậu đã làm được đủ tốt!"
Hai người kinh ngạc ngẩng mặt lên, lại nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của nam nhân kia.
Hướng hai người gật đầu, Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng bệnh, Ôn Tử Khiêm đi theo phía sau.
"Bộ trưởng, có cần tìm mấy người bảo hộ tiểu thư không?"
Lần này, Đường Mặc Trầm không có trả lời ngay.
Bước vào thang máy, thang máy đi xuống, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc.
Không cần nghi ngờ, đây là một cái quyết định khó khăn!
Mãi cho đến lúc ngồi vào xe, Đường Mặc Trầm mới thấp giọng mở miệng.
"Tạm thời không cần."
Anh không có khả năng đem Bùi Vân Khinh khóa tại trong một cái phòng an toàn, dù có bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng sẽ có sơ hở.
Nhìn đến trước mắt, vẫn chưa có người nào tận lực nhằm vào Bùi Vân Khinh, anh càng là an bài nhân thủ bảo hộ cô, cũng lộ ra tầm quan trọng của cô, ngược lại sẽ càng hấp dẫn hung thủ chú ý tới Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đã đối mặt với hung thủ một lần, cô đã thành công bảo vệ mình, anh có lòng tin đối với cô.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng ở trong lòng, anh làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085910/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.