Xuyên qua đám người, đi lên bậc thềm.
Đường Mặc Trầm ánh mắt dừng lại trên mặt Phương Mê một lúc, dời qua, đối diện với ánh mắt Bùi Vân Khinh.
"Không sao, có anh ở đây!"
Bốn chữ* này, hắn nói ra rất nhỏ, chỉ có Bùi Vân Khinh cùng Phương Mê có thể nghe được.*没事,我在: Không sao, có anh ở đây
Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng gật đầu, Phương Mê trên mặt vẫn duy trì mỉm cười như cũ.
Xoay người, đối mặt đám người kia, Đường Mặc Trầm chậm rãi mở miệng.
"Cái mấy người muốn cũng chỉ là sự thật. Hai giờ chiều ngày hôn nay, ở sảnh tiệc ở Vuowgn phỉ khách sạn, Vân Khinh sẽ tooe chứ họp báo để công khai sự thật,"
Nói xong câu đó, anh đưa tay giữ chặt cánh tay Bùi Vân Khinh.
"Đi!"
"Chú nhỏ!" Bùi Vân Khinh đưa mắt về Phương Mê ở bên cạnh, "Phương giáo sư vừa mới giúp em!"
Ngay trước nhiều như vậy phóng viên, Phương Mê trượng nghĩa giúp đỡ, cô cũng không thể bỏ mặc đối phương được.
Đường Mặc Trầm quay mặt lại, nhìn Phương Mê một chút.
"Tử Khiêm, đưa Phương giáo sư an toàn rời đi!"
"Vâng!"
Ôn Tử Khiêm vội vàng đáp.
Bùi Vân Khinh cũng xoay lại, cười với Phương Mê.
"Phương giáo sư, vừa rồi thật cảm ơn nhiều."
"Hẳn là!" Phương Mê nhún nhún vai, “Nếu cần tôi cũng có thể tham gia họp báo.”
Không đợi Bùi Vân Khinh mở miệng, Đường Mặc Trầm đã trực tiếp cự tuyệt.
"Không cần!"
Nói xong, anh kéo Bùi Vân Khinh, nhanh chân hướng về phía trước.
Trên người nam nhân khí thế mười phần, ai dám cản anh?
Các phóng viên mỗi một cái đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085900/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.