Đường Mặc Trầm trên mặt không có nửa điểm ý tứ trêu đùa, đôi mắtthâm trầm nhìn Bùi Vân Khinh."Đừng giả thành người lớn trước mặt anh, anh mặc kệ em đã sống lại bao nhiêu lần, ở trong mắt anh, em vẫn luôn là một tiểu nha đầu!"
Có thể khiến anh tức đến gần chết, cũng có thể khiến anh nhát mắt vui vẻ, cứng đầu khiến anh bât lực, nhưng lại hiểu chuyện đến nối khiến anh cảm động. . . Anh nguyện đem cô để trong lòng bàn tay mình, che chở và sủng ái tiểu nha đầu này!
Bùi Vân Khinh sững sờ hai giây, cau mày làm mặt quỷ với anh.
"Ta mới không giả bộ!"
Nói xong cô ngồi lại bàn, dùng đũa gắp cá.
Cắn hai miếng xong, lại ngẩng mặt lên nhìn anh. . . Tự dưng cô lại giống như muốn khóc.
Mọi người đều nghĩ nghĩ cô kiên cường.
Lại có ai biết, trong đó có mấy phần là ngụy trang.
Đã vô số lần, nửa đêm tỉnh giấc, nước mắt thấm ướt khăn gối, chỉ muốn được nhào vào trong ngực anh khóc lớn một trận.
Không muốn để anh nhìn thấy, cô vùi mặt, gắp cá, nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Đầu anh tối xuống.
Bùi Vân Khinh trong miệng ngậm cá, chỉ thấy Đường Mặc Trầm, không biết anh đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
Bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu cô của cô, cau mày nhìn xuống.
Đối diện ánh mắt của cô, lông mày anh cau lại.
"Còn giả bộ?"
"Chú nhỏ!"
Cầm đũa, cô nhào vào vòng tay anh, cô không kìm được, nước mắt cứ giàn giụa chảy ra.
Tất cả những ủy khuất, nhớ nhung. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085875/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.