“Hừ!” Diệp Thiên Chí nhìn lướt qua tấm ảnh, “Lần này, ta phải để Đường Mặc Trầm thân bại danh liệt!"
Cùng bé gái dưới mười bốn tuổi phát sinh quan hệ, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không đêì tính là cưỡиɠ ɠiαи, đều phải chịu trách nhiệm hình sự.
Cho dù đối phương là Đường Mặc Trầm, cũng không ai có thể cứu hắn!
Kéo thẳng chiếc nơ, Diệp Thiên Chí quay người lại.
"Thuốc có tác dụng trong bao lâu."
“Khoảng một tiếng nữa.” Trợ lý mập mờ cười một tiếng, “Vừa đủ thời gian đi đường từ ĐH Khoa học và Công nghệ đến Tòa thị chính. Khi Bộ trưởng đến Tòa thị chính, chúng ta sẽ đưa "Lễ vật" tới."
Diệp Thiên Chí cười lạnh, "Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem trò hay này."
. . .
. . .
Lúc này, đoàn xe của Đường Mặc Trầm đã ra khỏi cổng Trường Khoa Học Tự Nhiên.
Giơ tay lên, gãi gãi mũi, Đường Mặc Trầm thấp giọng nói.
"Kế hoạch của ngày hôm nay là gì?"
“Bữa tối ở Tòa thị chính lúc bảy rưỡi. Bây giờ còn chưa đến một giờ.” Ôn Tử Khiêm quay mặt lại, quan tâm nhìn anh. “Vẫn còn một đoạn đường. Hiện tại ngài có thể nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ gọi ngài dậy."
Trời còn chưa sáng đã ra sân bay, sau khi xuống máy bay liền đi hoạt động, công việc vẫn chưa ngừng nghỉ.
Mà không chỉ hôm nay, trong khoảng thời gian này Đường Mặc Trầm vô cùng bận rộn, Ôn Tử Khiêm không tránh khỏi lo lắng cho thân thể của anh.
"Không cần."
Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng lắc đầu, tựa lưng vào thành ghế.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085833/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.