Trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt Bùi Vân Khinh lại vẫn bình tĩnh không chút cảm xúc.
"Trong kỳ nghỉ hè, tôi làʍ ŧìиɦ nguyện viên ở Bệnh Viện Đệ Nhất."
Phương Mê không phải là bệnh nhân của cô, cũng không phải là người nhà bệnh nhân của cô, với lại. . . Ngay cả Thư Thu Dao cũng không nhận ra cô, đối phương hẳn là cũng không có khả năng nhận ra cô.
"Trách không được!" Phương Mê cười một tiếng, “Tôi lúc ấy ở ngoài bệnh viện chờ, lúc qua đường, cô đi ngang qua xe của tôi.”
Khi anh ta nhìn thấy cô trong yến hội lần đó, anh đã suy nghĩ về việc mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã tìm ra.
Bùi Vân Khinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu ra.
"Tôi nhớ rồi, lúc anh còn dừng xe, để tôi đi trước!"
Hôm đó, người đàn ông mắt bạc đở trên cổ cô, để lại dấu vết để uy hiếp.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, Bùi Vân Khinh cũng là khắc sâu ấn tượng.
“Không sai!” Phương Mê cười đáp.
Chẳng trách, hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Thì ra là thế!
Lúc này, xe đã lái vào thành phố.
Bùi Vân Khinh liếc nhìn con đường bên ngoài.
"Lái xe tiên sinh, xin hãy dừng lại ở phía trước."
Tài xế tấp xe dừng lại giúp Bùi Vân Khinh đỡ vali xuống, Phương Mê cũng xuống xe, lịch sự chào tạm biệt.
Hai người, không ai muốn thông tin liên lạc của nhau.
Bùi Vân Khinh kéo hành lý về khách sạn, Phương Mê ngồi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085827/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.