Thời gian gấp gáp, sự chú ý của Bùi Vân Khinh đều đổ dồn vào người bệnh. 
Không lo được cảm ơn người kia, tự nhiên cũng không để ý đối phương là ai, hình dạng thế nào. 
"Tuyệt đối đừng để đầu của bà ấy di chuyển!" 
Căn dặn một câu, cô vừa nhanh chóng rút dị vật trong miệng bà cụ ra, vừa cẩn thận nắn chiếc lưỡi cứng ngắc của bà cụ. 
Bà cụ lồng ngực lên xuống kịch liệt, sau đó nhanh chóng liền ho khan. 
Bùi Vân Khinh ở ngay trước mặt, bà ấy vừa ho khan một tiếng, nước miếng trong miệng, bụi bẩn . . . theo không khí phun ra, bắn đầy mặt Bùi Vân Khinh. 
Thay vì tức giận, Bùi Vân Khinh lại mỉm cười. 
Nếu có thể ho, điều đó có nghĩa là có khả năng tự thở trở lại. 
Quả nhiên, sau một vài tiếng ho, đã ậm ừ trong cổ họng vài tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được nhịp thở. 
Bùi Vân Khinh nhận lấy khăn giấy do ai đó đưa cho, giúp bà cụ lau bụi bẩn trên miệng cùng trên mặt. 
"Đã khôi phục hô hấp, không có nguy hiểm tính mạng!" 
Lúc này, trưởng tàu cũng chạy lại. 
"Đã liên hệ với bệnh viện. Xe cấp cứu đang trên đường. Ngay khi tàu tới trạm, họ sẽ đưa người đến bệnh viện để cấp cứu." 
Giờ phút này, bà cụ đã khôi phục lại hô hấp, lấy lại được ý thức, Bùi Vân Khinh nhanh chóng đỡ vai bà dậy. 
"Dì à, đừng nhúc nhích, dì vừa mới ngất đi. Chúng ta đã liên hệ với bệnh viện rồi. Tàu chạy tới sẽ đưa dì tới bệnh viện. Bây giờ dì nằm một nghỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085824/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.