Không đợi Đường Mặc Trầm đáp lại, Bùi Vân Khinh đã vội vàng bổ sung lần nữa.
"Thực ra thì không cần một tuần. Hôm nay đã là thứ ba rồi nhiều nhất là. . . ba ngày nữa, em sẽ quay lại vào tối thứ sáu."
Ngày mai cô sẽ khởi hành, đến thứ năm nhất định có thể tiến hành giải phẫu, cố gắng một chút, liền có thể trở lại trong đêm.
Nói thứ sáu trở về là tính nhiều thêm một ngày, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Nói xong, Bùi Vân Khinh mím môi, thấp thỏm chờ đợi đáp án của anh
Nằm ngoài dự liệu của cô, Đường Mặc Trầm chỉ là cực bình tĩnh ứng một chữ.
"Được!"
"Cảm ơn chú nhỏ!"
Bùi Vân Khinh vui mừng ngẩng mặt lên, từ trên ghế ngồi bật dậy.
Đường Mặc Trầm nói, "Em đi đâu vậy?"
"Em. . ."
Bùi Vân Khinh vốn dĩ muốn gọi trưởng khoa về báo tin vui.
Chỉ là cô không thể nói điều này với anh, mỉm cười nói.
"Em chuẩn bị một ít quần áo để thay."
Đường Mặc Trầm cau mày, giọng điệu đã nhuốm màu tức giận.
"Ngồi xuống!"
Cho phép cô ra ngoài sống vài ngày, giống như chim nhỏ được thả khỏi lồng, cơm cũng không ăn liền muốn đi dọn đồ đạc.
Ở cùng một chỗ với anh, thống khổ vậy sao?
Cảm thấy giọng điệu của anh có chút kỳ lạ, Bùi Vân Khinh vội vàng ngồi trở lại ghế.
Nhìn vẻ mặt của Đường Mặc Trầm, cô cảm thấy rõ ràng bầu không khí trên bàn, có gì đó không ổn.
Vừa rồi cô nói đi học mấy ngày, anh không tức giận, cô vừa đi đóng gói vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085820/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.