Liếc nhìn Đường Mặc Trầm, đọc được ánh mắt khích lệ của anh, cô điều chỉnh hô hấp, lại quay mặt đối diện với mọi người. 
"Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Như tôi đã nói trước đó, đây không phải là chiến thắng của một mình tôi, mà là chiến thắng của tất cả chúng ta ..." 
Đường Mặc Trầm đi xuống sân khấu, đứng phía dưới chăm chú nhìn cô một lúc. 
Mới xoay người rời khỏi hội trường. 
Một mặt là thực sự không có thời gian, mặt khác, anh không muốn lấy đi hào quang của cô. 
Rời khỏi sân vận độngvẫn còn nghe thấy tiếng vỗ tay như thủy triều bên trong. 
Đường Mặc Trầm cong khóe môi, ngồi vào ghế sau. 
"Lái xe!" 
Hôm nay là sân nhà của cô tất cả những tiếng vỗ tay chú mừng này, đều là xứng đáng! 
Sau khi Bùi Vân Khinh nói xong, hiệu trưởng bước lên sân khấu, trao huy chương địa biểu cho chủ tịch hội sinh viên vào tay cô. 
Đến lúc này, cuộc tranh cử chủ tịch Hội sinh viên lần này cũng đi đến hồi kết. 
Trên tay cầm một chiếc hộp có huy chương, Bùi Vân Khinh bắt tay giáo viên và các bạn cùng lớp đến chúc mừng, nhìn xung quanh không thấy Đường Mặc Trầm. 
Khi còn đang băn khoăn thì Đinh Linh đã chạy đến, ôm chầm lấy cô đầy phấn khích. 
"Vân Khinh, cậu thật tuyệt vời!" 
Bạn học họ Trần trong khoa hay bị chế giễu cũng ngập ngừng bước tới. 
Nhìn thấy người tới, Bùi Vân Khinh cười khích lệ với cậu ta rồi chủ động đưa tay phải về phía anh. 
"Tôi đã thấy bài văn của cậu được đăng trên tạp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085816/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.