Ngón tay cầm lấy thư mời , Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn nổi trên phong thư."Nhìn anh thái độ thành khẩn, em liền miễn cưỡng tha thứ cho anh!"
Miễn cưỡng tha thứ? !
Nha đầu chết tiệt kia!
Đường Mặc Trầm nhíu mày.
"Anh còn không tha thứ cho em!"
Bùi Vân Khinh mím mím môi.
Lúc này, tức giận dần lui, lý trí thượng tuyến*
* Tức giận tan biến, Lý trí trở lại
Cô cũng biết, mình vừa rồi ném đồ vật là có chút quá đáng.
"Em biết, em vừa rồi không nên mất bình tĩnh, không nên cầm bình hoa ném anh, thế nhưng là. . .là do anh ném đồ của em trước."
"Anh không nói chuyện này."
Anh không giận cô ném anh sao?
Bùi Vân Khinh không hiểu ngước mắt, "Thế là vì cái gì?"
"Ai cho phép em bỏ nhà đi?" Đường Mặc Trầm cau mày hỏi lại.
Hiện tại, trên người cô không có thiết bị theo dõi, nếu như cô xúc động rời đi, anh biết đi chỗ nào tìm cô?
Chuyện Điền Sấm lần trước, anh không muốn lại trải qua lần thứ hau.
Bùi Vân Khinh bĩu bĩu miệng nhỏ.
"Em không phải. . .không đi là được sao?"
Đường Mặc Trầm ngữ khí nghiêm túc, "Rời khỏi Đường Cung, em muốn đi đâu?"
"Em. . ."
Bùi Vân Khinh nghẹn lời.
Vừa nãy chỉ là nhất thời tức giận, cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Ở La gia, cô không có cảm giác thân thuộc nào, không có khả năng trở về.
Bằng hữu duy nhất là NInh Trạch Thiên, cô cũng không nương tựa được.
. . .
Nghĩ như vậy, cô thật đúng là không có chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085788/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.