Nhìn ngọn đèn tráng lệ xinh đẹp trên đỉnh đầu, Bùi Vân Khinh vẫn còn có chút bối rối.
Đêm qua cô rõ ràng là ngủ ở trong phòng của mình, làm sao lại chạy đến ngủ trên giường của Đường Mặc Trầm rồi?
Cửa phòng quần áo nhẹ nhàng mở ra, Đường Mặc Trầm vừa thay quần áo xong đi ra.
Bùi Vân Khinh ngồi dậy, “Chú nhỏ, sao em lại ngủ ở đây?”
“Anh bế em qua đấy.”
Bế cô qua?
Bùi Vân Khinh lặng lẽ nhấc chăn mềm lên nhìn một chút.
Áo ngủ vẫn còn mặc, không có gì bất thường.
“Anh chỉ ôm em ngủ thôi sao?”
Nha đầu này, coi anh là loại người gì cơ chứ?
Đi đến trước mặt cô, Đường Mặc Trầm đè tay cô xuống gối, ép cô nhìn vào mắt mình.
“Chẳng lẽ, em muốn anh làm gì?”
Khuôn mặt Bùi Vân Khinh đỏ bừng, hai tay giữ chặt mép chăn.
“Em. . . Em không muốn!
Người đàn ông nheo mắt một cách nguy hiểm.
“Thực sự không muốn?”
“Không phải. . . Ý em là. . . Chú nhỏ bận rộn sự vụ, em không thể làm chậm trễ thời gian của chú nhỏ được. . .”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, bối rối như con nai nhỏ của cô. Đường Mặc Trầm cảm thấy thật thú vị.
Thay vì buông cô ra, ngược lại càng ép tới vài phần.
Tưởng anh muốn làm thật, Bùi Vân Khinh hốt hoảng đưa tay lên che môi.
“Quốc gia đại sự quan trọng, chú nhỏ không thể. . . Trầm mê nữ sắc!”
Nếu như anh trầm mê nữ sắc, hiện tại cô còn có thể mặc quần áo sao?
Đưa tay lên đỡ cổ tay cô, anh nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085778/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.