"Bùi tiểu thư quả nhiên đại nhân đại lượng, vậy ta trước mang tiểu thư đi kiểm tra một chút cánh tay, các vị từ từ trò chuyện!"
Thư ký hướng đám người thiếu hạ thấp người, đỡ Bạch Anh Tư rời đi.
Xung quanh, mọi người bỗng bàn tán xôn xao.
"Vân Khinh, ngươi đến cùng lai lịch gì a, liền tên họ Bạch đều phải tới xin lỗi ngươi?"
"Không biết, khẳng định là không nhỏ."
...
Chung Linh liếc nhìn khán đài chính, nhìn qua Đường Mặc Trầm, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý.
"Được rồi, mọi người trở về chỗ ngồi, chờ công bố kết quả."
Những học viên có thể vào căn cứ này đều là không phú thì quý.
Thời điểm Bùi Vân Khinh đến, lãnh đạo cấp trên cũng không có nói rõ cô là người nhà nào.
Chung Linh nhìn người luôn luôn chỉ nhìn thiên phú, nhân phẩm, cũng không hỏi nhiều.
Có thể làm cho Bạch Dữ Trạch chủ động nói lời xin lỗi người, phóng tầm mắt toàn bộ Long Thành, cũng bất quá cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người duy nhất có mặt ở hiện trường lúc này là người ngồi giữa khán đài chính.
Lần nữa, nhìn tới Bùi Vân Khinh đang lần nữa trở lại chỗ ngồi, Chung Linh trong mắt lại thêm vào mấy phần tán thưởng.
Xét về lai lịch, Bùi Vân Khinh hơn hẳn mọi người ở đây, còn có thể khiêm tốn ở đây trò chuyện.
Quả nhiên, không hổ là người kia dạy dỗ!
Khi mọi người về chỗ ngồi, Bạch Anh Tư đã ra tới lối ra, lên xe do tài xế lái tới, cau mày hỏi.
"Họ Bùi kia rốt cuộc là ai, gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085758/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.