Bùi Vân Khinh cũng biết, chưa cho phép thì đã dùng đồ của đối phương, chính xác là cô không đúng, bèn chủ động giải thích.
"Chú nhỏ à, em chỉ muốn lập tức thực hành nhóm, tạm mượn dùng một chút ......"
"Vậy cũng không được!"
Đường Mặc Trầm cau mày giơ nắm đấm, kéo dây buộc của găng tay.
Phần thưởng găng tay đấm bốc này chính là hàng đặt, vừa cứng vừa mỏng, túi cát của anh được đặt hàng đặc biệt chứa đầy cát sắt. Dùng găng tay này, tay của cô sẽ bị thương thôi.
Keo kiệt!
Không phải chỉ là găng tay thôi sao? Thậm chí còn tức giận lên như vậy nữa?
"Không được thì không được!" Bùi Vân Khinh thu lại nắm đấm, dùng sức kéo mạnh chiếc găng tay ra, đặt lên tay của anh: "Trả lại anh!"
Cô tức lồng lộn rồi quay người đi, vài bước là đi khỏi đó.
Vật nhỏ, tính khí cũng không nhỏ.
"Khinh Vân, em ......"
Bùi Vân Khinh không thèm để ý, tức hồng hộc kéo cửa ra.
Chân phải vừa định bước ra khỏi cửa, thì nghe thấy tiếng cảu người đàn ông phía sau vọng lại, vô cùng hung hăng.
"Đứng lại!"
Hai chữ này bỗng dưng khiến cô đứng yên tại chỗ.
Lý trí trỗi dậy, báo hiệu không tốt cho Bùi Vân Khinh.
Dùng đồ của anh, ngã trên người anh, còn giở thái độ với anh.
Bùi Vân Khinh, mày muốn chết có phải không?
Cô quay người lại, giở khuôn mặt cười.
"Chú à, em không phải có ý muốn nổi cáu với chú đâu, em chỉ là ......"
Ánh mắt của Đường Mặc Trầm nhìn đôi mắt thấp thỏm của cô, cố tình tỏ ra nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085742/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.