Trời sáng.
Bùi Vân Khinh mở mắt, liếc thấy cánh tay bị mình làm gối đầu.
Trong tầm mắt bàn tay ngọc ngà, đốt ngón tay thon dài.
cô giật mình quay sang, quả nhiên phía sau mình là Đường Mặc Trầm, người nằm nghiêng mà ngủ bên cạnh mình.
Chú nhỏ thế nhưng cùng mình ngủ trên một giường, hơn nữa không có chạm qua mình?
Nắng sơm nhàn nhạt, chiếu trên thân thể người đàn ông đang mặc áo thun đen rộng thùng thình, vớ chiếc quần rộng, càng phản chiếu làn da như ngọc.
Giờ phút này, anh còn đang ngủ, lông mi buông xuống.
Đôi mắt kia tựa hồ có thể chiếu thẳng vào lòng người, lúc này đã nhắm lại, trên khuôn mặt thiếu vài phần uy mà sợ như ngày thường, càng toát kên vẻ xuất chúng.
Đây là lần đầu tiên Bùi Vân Khinh nhìn Đường Mặc Trầm như vậy.
cô kìm lòng không được để sát vào mặt anh, gần trong gang tấc,
Trước kia thời điểm anh ở trại lính, làn da bị phơi đen, nhưng cũng đã hơn một năm bởi vì có nhiều công việc nên làn da đã khôi phục như bình thường lại.
trên khuôn mặt nếu tách ra mà nhìn hay gộp chung lại đều tinh xảo nhưng vẫn khiêu khích.
Đường cong lông mày rõ ràng.
Lông mi dài mà cong.
Đôi môi khêu gợi, lúc này thành một đường cong xinh đẹp.
Dừng ở trên môi anh, Bùi Vân Khinh dừng ánh mắt lại.
Về sau, đôi môi này chỉ thuộc về mình thôi!
“hiện tại, cho anh mượn trước đấy!”
nói nhỏ một tiếng, cô cúi người xuống, dè dặt đem môi mình phủ lên môi anh.
Hai môi chạm vào nhau, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085706/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.