Edit: mhà 1097
Beta: Miêu - CQH
Sáng sớm như mọi khi, đồng hồ báo thức trong điện thoại di động vang lên.
Bùi Vân Khinh mắt vẫn nhắm, giơ tay tìm điện thoại di động, nhưng thứ tìm được không phải là điện thoại di động mà là một bàn tay – một bàn tay ấm áp, thon dài, có lực.
Bàn tay?
cô mở to mắt, chạm phải một đôi mắt đen như mực, thâm thúy giống như mặt hồ sâu.
Chú nhỏ?
anh lại còn đang ở trên giường của cô, hơn nữa không chỉ là ở trên giường của cô, mà còn đang ở dưới người của cô!
cô buông tầm mắt nhìn xuống, ngực rắn chắc của nam nhân, những đường nét cơ bắp khoẻ mạnh, còn có bầu ngực của cô.
cô ghé vào trên người anh, trên người không mặc cái gì, nhưng quan trọng nhất là xúc giác cho cô biết là anh cũng giống như vậy.
Bùi Vân Khinh quýnh lên.
Hốt hoảng tránh khỏi người đàn ông, kéo chăn qua quấn lên người.
Liếc mắt một cái nhìn qua, lại thấy thân thể anh - - chỉ lo quấn người mình, kết quả đem thân thể anh lộ ra rồi.
“Thực xin lỗi!” cô vội vã đem chăn đắp lên người hắn, kéo qua một góc che cho mình, “anh… anh sao lại ở đây?’
Ngồi dậy, Đường Mặc Trầm đưa bàn tay kéo cô về phía mình.
“Là em một mực giữ anh ở lại mà!”
“Vậy anh mau trở về đi, chẳng may quản gia cùng người hầu nhìn thấy…”
“Nhìn thấy thì sao?”
Đường Trầm Mặc anh ngủ cùng người phụ nữ của mình, chẳng lẽ còn phải lén lút?!
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng gõ cửa - - không phải là gõ cửa phòng cô, mà là cửa phòng anh.
Tiếng nói của Ôn Tử Khiêm truyền vào, “Bộ trưởng, ngài vẫn chưa dậy sao?”
Tiếng nói của Chu quản gia cũng theo sau vang lên, “Thiếu gia, không có gì không thoải mái chứ?”
Nhiều năm sống trong quân doanh, Đường Mặc Trầm đã sớm hình thành thói quen dậy sớm.
Đây là lần đầu tiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085675/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.