Đường Mặc Trầm dời tầm mắt, "Ai bảo em mặc loại quần áo kiểu này, đắp kĩ thảm vào!"
Bùi Vân Khinh đành phải đem tấm thảm mình để hờ hững khoác lên bả vai. Vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nhỏ giọng than thở.
"Em cảm thấy rất đẹp mà!"
Người đàn ông nào cũng đều hy vọng cô ăn mặc càng mát mẻ càng tốt. Bắt mình quấn kín thế này, chắc chỉ có Đường Mặc Trầm lớn lên đầu gỗ!
Nhìn cô bé chu môi, Đường Mặc Trầm âm thầm cảm thấy có chút hối hận.
Nhíu mày, anh lại ra ngoài. Bùi Vân Khinh chỉ coi như anh đang giận dỗi, chân trần đuổi theo tới hành lang.
"Chú nhỏ, anh đừng nóng giận mà. Nếu anh không thích lần sau em sẽ không mặc nữa..."
Đường Mặc Trầm quay người lại, để ý cô đang chân không giẫm trên đất, lại cau mày lại.
Mỗi lần đến kì đều đau bụng kinh, thế mà còn chân không chạy loạn.
"Lên giường đi!"
Bùi Vân Khinh không dám phản kháng, đành phải xoay người trở về, làm ổ trong chăn ấm áp.
Hừ!
Lên thì lên, chỉ mong sau này đừng có mà thích người ta nhé!
Đồ lớn rồi mà còn ngu ngốc, lớn lên mà còn đầu gỗ...
Nếu không phải vì anh, mình sẽ ăn mặc ít như thế sao?
Đúng lúc này, bụng cô vang lên mấy tiếng " lỗ lỗ ". Theo bản năng, Bùi Vân Khinh liếc mắt đến cái bánh ngọt trên bàn, lại bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt.
"Cho rằng mình là bộ trưởng thì rất giỏi à? Chờ ai đó về đến tận bây giờ, đói bụng muốn chết mà chỉ biết mắng nhiếc người ta!"
Cầm chặt một cái gối, cô phát tiết ném nó ra cửa.
Cửa phòng mở ra, Đường Mặc Trầm đi ra ngoài đã quay lại, trong tay còn cầm chai rượu đỏ cùng hai cái ly.
Nhìn cái gối đầu đang bay một vòng cung đẹp mắt, Bùi Vân Khinh hóa đá ở tại chỗ.
Người đàn ông nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085571/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.